thương tổn nghiêm trọng đến tính mạng, tuy nhiên nó cũng không giống
với các loại độc khác.
"Nếu như không trị hết cho Tề vương phi, cái đầu này của ngươi cũng
đừng muốn rồi!" Gương mặt Hoàng thượng đầy sắc giận.
"Hoàng. . . . . . ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n
☀c☺m Hoàng thượng, mặc dù
độc Vương phi trúng tạm thời vi thần chẩn không ra, nhưng độc này không
tổn thương đến tính mạng, chỉ làm vương phi hôn mê bất tỉnh."
Lão thái y run run rẩy rẩy mở miệng, hiện tại ông xách đầu theo làm
việc, mỗi khi chuyện liên lụy đến Tề Vương phủ, cũng làm cho đầu của
ông bị nhắc tới, cho nên khi ông được Liễu Trì nói tới, mới khẩn trương
như vậy.
"Vương Gia, Hầu Gia được tin tức ở bên ngoài chờ, nói là muốn vào
xem một chút!" Băng Đồng đi vào thông báo, mở miệng nói với Nam Cung
Thần, đối với Thái hậu và hoàng thượng bên cạnh, một cái cũng không
nghiêng mắt nhìn, mà thái độ này, cũng làm cho đáy mắt Hoàng thượng
thoáng qua một phần tức giận.
"Cho Hầu Gia vào đi!" Nam Cung Thần lạnh lùng mở miệng.
Đợi đến sau khi Thư Diệu Kỳ đi vào, thấy Thư Nhã Phù hôn mê bất tỉnh
nằm ở trên giường, mày kiếm nhíu chặt, một tay bắt được áo lão thái y, tức
giận chất vấn: "Con gái của ta tại sao lại ngất xỉu? Ngươi nói rõ ràng cho
bổn hầu!"
Hầu gia tính tình nóng nảy, tức giận cũng đã muốn tràn ra, hôm nay nhìn
Thư Nhã Phù sắc mặt không tốt nằm ở trên giường, càng thêm giận dữ,
nắm lão thái y bắt đầu hỏi tội.
Đợi đến lão thái y run run rẩy rẩy đem kết quả chẩn mạch nói lại, mới bị
ném ở một bên.