Băng Đồng nói mấy từ cuối cùng, đáy mắt có mấy phần không kiên
nhẫn, tròng mắt bén nhọn quét qua khuôn mặt bốn người, cũng thêm mấy
phần sát khí, mấy người này thật không biết điều, dám tự tiện rời khỏi tây
viên tới đây gây chuyện.
Bị ánh mắt sắc bén của Băng Đồng quét qua, Lâm Ngọc còn tức giận
muốn mắng ra miệng, lời ra đến khóe miệng nhưng cố nuốt xuống bụng,
chỉ có thể tức giận vội vã trừng mắt.
"Không ngờ băng sơn mỹ nhân bên cạnh Nam Cung Thần này, khốc như
thế!" Trong phòng, Thư Nhã Phù đã ngồi dậy, lấy tay sờ cằm, có chút hăng
hái lắng nghe âm thanh bên ngoài.
"Mấy nữ nhân này đến xem ta có chết hay không, làm hại kế hoạch chạy
trốn của ta phải trì hoãn! Như vậy ta cũng vậy không cần khách khí!"
Cười giảo hoạt, Thư Nhã Phù ngã trên giường, khôi phục bộ dạng bất
tỉnh như trước, nhưng trong miệng cũng là cố ý phát ra một chút âm thanh,
như là bất tỉnh hôn mê cũng mang theo khổ sở trong người: "Ừ. . . . . ."
Chắc hẳn lấy công phu của Băng Đồng, d∞đ∞l∞q∞đ, muốn nghe ra một
âm thanh này rõ ràng không khó.
Quả nhiên, ngoài cửa, than thể Băng Đồng dừng lại, không thèm để ý
bốn người trước mắt, trực tiếp xoay người đẩy cửa ra đi vào, đến cạnh
giường nhìn nữ nhân trên giường nhíu mày.
Đám người Khương San San cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, tất cả đều
nhân cơ hội này đi theo phía sau băng Đồng vào trong phòng, nhìn nữ nhân
trên giường bất tỉnh hôn mê không ý thức phát ra âm thanh khổ sở, mấy
người hai mặt nhìn nhau, mỗi người đều có tâm tư riêng.