dẻo dai, chưa tới mấy canh giờ đã bị mấy lần như vậy rồi, nhất định ông sẽ
nhanh tàn thôi.
"Thái y, có chuyện gì xảy ra?" Liếc nhìn lão thái y trên đất, Nam Cung
Thần lạnh nhạt mở miệng.
Mà bốn người Khương San San lúc này cũng không dám nhiều lời,
nhưng cũng không dám tự tiện rời đi, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở một
bên, sắc mặt bốn người khác nhau, nhưng cả bốn người đều đưa mắt nhìn
Nam Cung Thần.
Đáy mắt Khương San San mang theo vui mừng và ái mộ, không chút nào
che giấu tình thế bắt buộc.
Liên Thu luôn cúi đầu rất thấp, thế nhưng lúc này cũng không nhịn được
ngẩng đầu dùng khóe mắt nhìn lén Vương Gia, chỉ nhìn một chút mà trên
mặt lại đỏ ửng, rất nhanh lại cúi đầu thấp xuống.
Mà đáy mắt Lâm Ngọc càng thêm si mê, còn có một loại kiên quyết, chỉ
là ánh mắt rơi xuống chân Vương Gia, đang ngồi xe lăn thì tối tăm rất
nhiều.
So với ba người kia, Diệu Âm biểu hiện lạnh nhạt nhất, trong lúc không
tự chủ khóe mắt nhìn về phía Nam Cung Thần.
Sau khi chẩn mạch xong, lão thái y nhíu mày, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc,
không ngừng lắc đầu thì thầm trong miệng: "Tại sao có thể như vậy, sao lại
khác hoàn toàn so với mạch tượng trước kia, mạch tượng này khác với
trúng độc."
"Thái y, ý của ngài là, độc trên người vương phi không giống vừa rồi?"
Liễu Trì kinh ngạc hỏi.