VƯƠNG PHI ÁP ĐẢO VƯƠNG GIA - Trang 585

chuông bạc dễ nghe.

Nam Cung Nghiêu bị Vũ Trạch vừa nói như thế, cũng không tức giận,

vẫn như cũ hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm Vũ Trạch, lẩm bẩm nho
nhỏ nói thầm : "Quả nhiên là con trai của thập ca, nhỏ như vậy lại khôn
khéo như vậy, một điểm cũng không chịu thua thiệt!"

"Vậy ta đúng là thúc thúc của ngươi, mau gọi thúc thúc, ngươi nên gọi ta

thập nhất hoàng thúc!" Nam Cung Nghiêu bị chê cười cũng không để ý tới,
trực tiếp tiến lên một tay lấy Vũ Trạch nho nhỏ từ trên mặt đất bế lên.

Vũ Trạch luôn luôn không có thói quen trừ Nhã Phù ra không để người

khác ôm mình, mặc dù mình thật ra thì chỉ là một đứa bé sáu tuổi, bây giờ
bị Nam Cung Nghiêu cứ như vậy bế lên mà không có phản ứng, lập tức
cảm thấy kỳ cục, ở trong ngực Nam Cung Nghiêu nhích tới nhích lui, hai
cái chân ngắn đá tới đá lui.

"Hắc hắc, tiểu tử, ngoan, kêu Thập nhất hoàng thúc, hoàng thúc ta liền

thả ngươi đứng xuống!" Nam Cung Nghiêu dám không muốn, cười ha hả
nói.

Vũ Trạch bị Nam Cung Nghiêu ôm vào trong ngực, nếu như đổi lại là

những người khác, hắn đã sớm vận công một chưởng đập tới rồi, nhưng
trước mắt lại là một người đàn ông "Không có lớn lên" này lại đúng là
hoàng thúc hắn.

Mà Vũ Trạch mặt vừa đúng hướng về phía cửa chính, vừa hay nhìn thấy

Nam Cung Triệt từ cửa chính đi tới.

Nam Cung Triệt một than áo khoác màu đỏ thẫm xinh đẹp, gần như đầu

tiên nhìn liền bị hắn nhận ra được.

Nâng lên một nụ cười ưu nhã, ngưng động tác giãy giụa, Vũ Trạch dung

ánh mắt đáng yêu ngây thơ vô tội nhìn Nam Cung Nghiêu, cười híp mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.