Ngoài cửa có người, bằng vào võ công của Nam Cung Thần thật ra thì đã
sớm phát hiện, cũng ít nhiều đoán được là ai, chỉ là theo bản năng không
muốn buông ra người phụ nữ trong ngực thôi.
Mà lúc này, Thư Vũ Trạch cũng trực tiếp chạy vào, sau lưng còn Liễu Trì
xách theo thùng nước, nụ cười mập mờ trên mặt.
"Mẹ, sao cả người ướt, Tề vương gia ngâm thuốc tắm, cũng không phải
là mẹ?" Đôi mắt Thư Vũ Trạch nhìn chằm chằm một đôi vô tội mà tò mò,
nhìn Thư Nhã Phù từ trên xuống dưới ướt nhẹp toàn thân, cố ý mở miệng
hỏi.
"Mẹ con xem nước ấm có đủ hay không, Tề vương gia tính trẻ con chưa
hết dội cho mẹ một đống nước, hắn xấu hổ, sợ mẹ tra xét nước ấm nhìn đến
thân thể hắn!" Thư Nhã Phù cắn răng nghiến lợi trực tiếp đem tất cả cũng
đẩy tới trên người của Nam Cung Thần đi, cuối cùng, còn dùng khóe mắt
ném đi qua một ánh mắt bén nhọn.
Một bên Liễu Trì gần như thiếu chút nữa đều muốn bật cười!
"Nhưng. . . . . ." Thư Vũ Trạch còn muốn tiếp tục lái miệng nói chút gì,
lại trực tiếp bị cắt ngang.
"Không có nhưng nhị gì hết, cái người này sao muộn mới trở về, đi cùng
mẹ đi ngủ! Nam Cung Thần, hai chân xoa bóp thế nào đã sớm đã nói với
ngài, chính ngài theo như thế! Hừ!" Nhã Phù trực tiếp kéo lại tay của con
trai liền đi ra ngoài cửa, trên mặt còn có một ít đỏ ửng khả nghi.
Bên kia.
Bệnh tình của An Mộng Hàn, tất cả thái y cũng tay trắng không kế sách,
không chiếm được thuốc giải, càng thêm không biết đến tột cùng là cái độc
gì, hoàng thượng làm cho người ta phái đi ra tìm kiếm "Minh thần y", tự
nhiên là không có bất kỳ tin tức nào, mà trải qua mấy ngày hành hạ nữa, An