Đợi đến khi Nhã Phù gần như đều muốn hô hấp không thông, Nam Cung
Thần mới lại một lần nữa buông ra, cười nhẹ nhìn nữ nhân trong ngực thở
hổn hển, không cầm được nhỏ giọng dịu dàng nói: "Đứa ngốc, phải nhớ hít
thở!"
Giọng nói dịu dàng như vậy, gọi thân mật như vậy, khiến Nhã Phù trong
nháy mắt có chút sững sờ, ngơ ngác nhìn bộ mặt dịu dàng của Nam Cung
Thần!
Nhìn nữ nhân ngây ngốc trong ngực, bây giờ mặc dù cũng không phải
diện mạo thật của nàng, nhưng vẫn cảm thấy bộ dạng ngây thơ của nàng vô
cùng dễ thương! Không cầm được đưa tay đem nữ nhân đang sững sờ kéo
vào trong ngực, cằm chỉa vào tóc của nàng, cười nhẹ nỉ non: "Bé ngốc!"
Thời gian ăn cơm.
Vũ Trạch đi chơi suốt một ngày trở về, mặt cười trộm nhìn lên hai "Đại
nam nhân" trước mặt.
Nhìn một chút mẹ mình từ lúc bắt đầu vẫn vùi đầu mãnh liệt bới cơm, lại
chuyển tới bên kia Tề vương gia vẫn mỉm cười tâm tình nhìn một cái cũng
biết tốt vô cùng!
Thư Vũ Trạch rất khẳng định ở đáy lòng một cái kết luận: mẹ cùng Tề
vương gia, hai người này có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề, ngay hôm nay khi
hắn đi ra cửa đến phân bộ U Minh cung ở Bắc Việt quốc, hai người bọn họ
xảy ra chút chuyện gì.
"Mẹ, hôm nay mẹ đi chơi ở đâu rồi hả?" Thư Vũ Trạch rất là khéo léo
gắp khối thịt kho thả vào trong chén của mẹ.
"Mẹ hôm nay phải đi cửa hang thuốc mua ít thuốc, không có đi nơi nào
chơi." Nhã Phù có chút ngượng ngùng liếc mắt một cái Nam Cung Thần