XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 62

- Vì đã biết cả rồi, ông còn hỏi tôi làm gì nữa kia chứ?

Mụ rất hiểu viên cảnh sát trưởng. Hình như cả hai đều có sức mạnh, cả hai
đều có kinh nghiệm sống.

Sau đó một giây đồng hồ, Maigret nhận ra mình chỉ là trò đùa của trí tưởng
tượng.

- Có nhiều người khác nữa chứ?- Maigret hỏi với vẻ bí mật.

- Một vài người.

Không cử động, không cúi xuống nhìn mụ, ông hỏi câu hỏi cuối cùng:

- Tại sao?

Với câu hỏi ấy, mụ đáp lại bằng một cử chỉ mơ hồ. Mụ không có vẻ gì là
lãng mạn, không muốn trình bày đời mình giống như một cuốn tiểu thuyết
lãng mạn.

Maigret đã hỏi mụ ta tại sao, nếu ông không tự hiểu thì mụ chẳng có gì mà
giải thích cả.

Nhưng ông đã hiểu. Đây chỉ là một sự khẳng định mà ông tìm kiếm và mụ
không cần trả lời nữa.

Bây giờ thì ông đã hiểu mụ ta đã sa đoạ đến mức nào. Cái mà ông chưa
hiểu từ đâu mà mụ đi đến tình trạng này. Liệu mụ có thành thực nói về quá
khứ của mình không?

Ông không thể hỏi ngay lúc này vì Lapointe đã đến bên thủ trưởng. Anh
uống một ngụm rượu và bắt đầu nói:

- Đúng là đã có chuyến xe đi Poitiers vào bốn giờ bốn mươi tám phút chiều.
Ông cảnh sát trưởng nhà ga đã hỏi hai công nhân, họ nói không nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.