XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 183

I

Có một lúc trên đường từ sở Cảnh sát đến cầu Marie, Maigret đã dừng lại
một thoáng, rất ngắn đến mức Lapointe đi bên cạnh ông cũng không nhận
ra. Chỉ vài giây, có thể là chưa đến một giây đồng hồ, ông thấy lại mình
thời cùng tuổi với người đang đi lúc này.
Cái đó là do không khí, độ sáng và mùi vị của nó. Đã có một buổi sáng
giống hệt như sáng nay, một thanh tra cảnh sát trẻ tuổi được cử về sở Cảnh
sát mà dân Paris hồi đó còn gọi là sở An ninh. Hồi đó, là cảnh sát giao
thông, Maigret đi loăng quăng từ sáng đến tối trên mọi nẻo đường phố của
thủ đô.
Tuy đã là ngày hai mươi nhăm, tháng ba, ngày đầu tiên của mùa xuân, trời
trong sáng, nhưng đêm qua có một trận mưa rào kèm theo tiếng sấm ở phía
xa. Đây là lần đầu tiên trong năm, Maigret để lại áo khoác trong tủ ở cơ
quan để đi ra ngoài đường và gió thổi làm phồng chiếc áo vét không cài cúc
của ông lên.
Do hồi tưởng lại quá khứ, ông cũng nhớ lại thời ấy, bước đi của mình
không nhanh cũng không chậm, không giống như bước chân của kẻ hiếu kỳ
dừng bước trước mỗi chuyện vặt trên đường phố, cũng không giống như
bước chân của những kẻ đi không có chủ đích nhất định.
Chắp tay sau lưng, ông nhìn xung quanh, bên phải, bên trái như để ghi lại
những cảnh vật trước nay ông không chú ý đến.
Đoạn đường ngắn, không dùng một trong những chiếc xe hơi đen đỗ ở sân
cơ quan, hai người đi dọc theo bến cảng, qua sân nhà thờ Notre-Dame làm
đàn chim bồ câu ở đây bay lên tán loạn vì trước đó có một chiếc xe buýt
chở khách du lịch ở Cologne chạy qua.
Qua chiếc cầu sắt, hai người tới đảo Samt-Louis. Nhìn qua cửa sổ của một
ngôi nhà, Maigret thấy một bà hầu vận đồng phục và đội một chiếc mũ vải
rua đăng-ten màu trắng như vừa trong nội thành trở về. Một người cung cấp
thịt, cũng vận đồng phục đi ở phía xa; một người đưa thư từ trong một khối
nhà đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.