XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 185

- Đúng thế... Tôi quên mất...
Ông ta tóc nâu, người dong dỏng cao, vẻ mặt quan trọng và Maigret nhớ ra
đây là một chuyên gia của toà án. Ông thẩm phán Dantager người béo tròn,
ăn vận xuềnh xoàng. Người ta thấy có nhiều loại thẩm phán. Nhưng tại sao
họ lại khác với những người làm việc trên Bộ Tư pháp có vẻ lịch thiệp và
đôi chút kiêu căng?
- Thưa các ông, chúng ta bắt đầu chứ?
Maigret không biết gì hơn so với những người cùng đến đây. Ông đã đọc
báo cáo cập nhật về chuyện xảy ra đêm qua tại đây và một cú điện thoại
yêu cầu ông tham dự việc xét hỏi và lập biên bản vụ này.
Cái đó không làm cho ông phật lòng. Ông được gặp mọi người trong một
hoàn cảnh mà ông đã nhiều lần biết rõ. Cả năm người qua chiếc cầu ván đi
xuống chiếc sà lan chạy máy và người thuỷ thu tóc màu vàng nhạt tới gặp
họ
- Ông đưa tay cho tôi - Người ấy nói với ông biện lý đi đầu - Như vậy là
cẩn thận hơn cả, đúng không?
Anh ta nói giọng fla-măng. Mắt sáng, mặt sắc sảo, hai cánh tay to lớn,
trông anh ta giống như một tay đua xe đạp đang được người ta phỏng vấn
sau một cuộc đua.
Tại đây tiếng cần cẩu đang làm việc như kêu to hơn.
Sau khi liếc nhìn vào mảnh giấy trên tay, Maigret hỏi:
- Anh là Jef Van Houtte phải không?
- Vâng, Jef Van Houtte, thưa ông.
- Anh là chủ chiếc sà lan này ư?
- Vâng, thưa ông, tôi là chủ nó, còn ai khác nữa?
Mùi xào nấu từ dưới bếp xông lên khoang tàu và dưới chân cầu thang trải
vải nhựa in hoa, người ta thấy một phụ nữ rất trẻ đang đi đi, lại lại.
Maigret chỉ tay vào đứa bé trong nôi.
- Con trai anh đấy ư?
- Không phải là con trai, thưa ông! Nó là con gái. Tên nó là Yolande. Em
gái tôi là Yolande làm mẹ đỡ đầu của cháu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.