XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 186

Ông biện lý Parrain thấy cần tiến hành can thiệp và ra hiệu cho viên lục sự
ghi chép.
- Anh kể lại cho chúng tôi việc đã xảy ra.
- Thế này! Tôi đã vớt lên và ông bạn trên sà lan kia đã giúp tôi...
Anh ta chỉ tay vào chiếc Poitou mà phía cuối sà lan có một người đàn ông
đứng tựa lưng vào bánh lái như đang đợi đến lượt mình.
Một chiếc tàu kéo bốn chiếc sà lan rúc lên nhiều hồi còi rồi thong thả lên
thượng nguồn. Mỗi khi một chiếc sà lan đi qua chiếc De Zwarrte Zwaan thì
Jef Van Houtte lại giơ cánh tay phải lên để chào.
- Anh biết người chết đuối là ai chứ?
- Tôi chưa trông thấy người này bao giờ...
- Anh cho sà lan đậu lại ở đây từ lúc nào?
- Từ chập tối hôm qua. Tôi chở đá bảng từ Jeumont để tới Rouen. Tôi dự
định đi qua Paris để nghỉ đêm tại âu thuyền Suresne... Tôi thấy tiếng máy
chạy có vẻ khác thường... Chúng tôi không muốn nghỉ lại ở giữa Paris, các
ông hiểu chứ?
Từ xa, Maigret nhận ra ba bốn kẻ lang thang đang đứng ở gầm cầu và,
trong đó có một phụ nữ to béo, ông như đã gặp mụ này ở đâu rồi.
- Chuyện đã xảy ra thế nào? Người ấy nhảy xuống sông ư?
- Tôi không biết, thưa ông. Nếu người ấy nhảy xuống sông thì hai người kia
tới đây làm gì?
- Lúc ấy là mấy giờ? Anh đang ở đâu? Cho chúng tôi biết có những chuyện
gì đã xảy ra chiều hôm qua. Anh thả neo lúc chập tối, phải không?
- Đúng thế.
- Anh có thấy kẻ lang thang ấy ở dưới gầm cầu không?
- Tôi không chú ý. Bao giờ họ cũng ở đấy.
- Sau đó anh làm gì?
- Chúng tôi dùng bữa. Hubert, Annecke và tôi...
- Hubert là ai?
- Là em trai tôi. Nó làm việc với tôi. Annecke là vợ tôi. Tên thật là Anna
nhưng mọi người đều gọi là Annecke...
- Sau đó thì sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.