XANH NHƯ MÂY TRỜI - Trang 4

Nguyễn Thị Như An

Xanh Như Mây Trời

Chương 1

Thịnh ơi Thịnh, cái quần pant màu hồng của tao đâu rồi hả Thịnh?
Giọng chị Thanh cao và trong vút vọng lên từ dưới nhà. Thịnh đang lui cui
ủi đống quần áo trong phòng, hét to:
- Em đâu có biết. Mới thấy chị mặc hôm qua hôm kia gì đó mà.
- Ừa, thì tao mới mặc đây mà bây giờ lạc đâu mới tức. Đâu mày coi trong
đống quần áo mày đang ủi có nó không?
Thịnh dựng bàn ủi lên, lấy tay lục tung đống quần áo lên tìm nhưng không
thấy cái quần màu hồng của chị Thanh đâu cả.
- Không có chị Thanh ơi! Em tìm trong đống đồ rồi.
Có tiếng chị Thanh càu nhàu, rồi tiếng bà Diệp, mẹ của Thịnh:
- Hai đứa bay là con gái con đứa mà hở một chút gì là la lên cho cả chợ
nghe, như đầu máy xe lửa vậy đó. Chuyện gì thì cũng từ từ mà tìm, chị Tư
xin nghỉ một tuần mà tụi bây làm tùm lum.
Chị Thanh:
- Tại chị Tư nghỉ đó chớ má. Lâu nay chuyện gì chỉ cũng lo cũng cất, bây
giờ tụi con đâu có biết.
- Thì phải tập lần lần cho biết công biết việc chớ! Ai đời cô là con gái sắp
đến tuổi lấy chồng rồi mà mỗi chuyện mỗi người khác lo. Mai này lấy
chồng về nó cười cho thúi đầu. Thiệt má rầu hết sức, như con Thịnh nó nhỏ
hơn con mà con biết lo hơn con.
Giọng chị Thanh đầy hờn dỗi:
- Má lúc nào cũng khen con Thịnh hết trơn. Má nói nói nhỏ! Nhỏ gì đâu
má, nó thua con có một tuổi hà...
Hai mẹ con bắt đầu khó chịu nhau. Thịnh cắm cúi vào công việc. Thịnh
biết không nên chen vào những lúc như thế. Dạo sau này chị Thanh càng
ngày càng đổi tính, chị ưa cãi lời má, dù những việc nhỏ nhặt đến đâu.
Thịnh biết má rất buồn nhưng má không tỏ lộ ra, vì trong nhà ai cũng cưng
chị Thanh…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.