XIN CẠCH ĐÀN ÔNG - Trang 148

Tôi run lên lo lắng. Mắt tôi để ở đâu mà lại không nhận ra có vấn đề như

thế ngay trước mũi mình.

- Con sẽ ăn ở phòng con. Bây giờ con không nuốt nổi. Mẹ lại mắng con

rồi. - Tosia cao giọng, cầm cái đĩa có tí tẹo xa lát bỏ ra bếp. Nó loanh quanh
ở đó một lát rồi về phòng.

ế đó! Chuyện bắt đầu như vậy đó! Con gái tôi tưởng là nó béo! Nó mờ

mắt rồi! Tôi không thể để cho nó như vậy được! Tôi gõ cửa phòng con gái
rồi bước vào. Tệ hơn tôi tưởng. Trước mặt Tosia, bên cạnh đĩa xa lát có hai
khoanh bánh mì, hộp ớt ngâm, một quả táo, một quả chuối, miếng phomát
và một ít nho khô. Rồi nó sẽ nôn ọe cho mà xem! Rồi chỉ chút xíu nữa cơ
thể sẽ mất nước kiệt quệ! Nhưng tôi cần bình tĩnh. Tôi phải giúp con. Có thể
nó cảm thấy không được yêu thương.

Tôi ngồi trên đivăng.

- Mẹ cần nói chuyện với con, - tôi mở lời. - Có thể mẹ không phải là

người mẹ tốt nhất, nhưng mẹ rất yêu con và mẹ cho rằng con là một người
tuyệt vời. Không cần bỏ ăn để mẹ yêu con hơn đâu. Trông con thế nào mà
chả được, đằng nào thì mẹ cũng không hết...

Nó chăm chú nhìn tôi. Rất chăm chú.

- Như thế đó, - nó cay đắng ngắt lời tôi, - đến mẹ cũng bảo thế nào mà

chả được đối với diện mạo của con. Mẹ không thấy con phải vứt bớt chí ít là
ba kilô hay sao! Con không ních nổi chiếc quần mua hồi tháng Giêng nữa
rồi! Mẹ lại còn mắng con, làm con không được yên thân mà ăn! Lúc ăn
người ta phải được yên!

Tôi ra ngoài. Quay về máy tính. Tôi không biết phải làm gì bây giờ. Tôi

cần phải tìm gặp một nhà tâm lý học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.