XIN CẠCH ĐÀN ÔNG - Trang 190

những thứ đó đã đến tay Xanh Lơ! Còn lũ mọt thì đến tay cô gái thất vọng
về chuyện quà cáp.

Tôi sống để làm gì cơ chứ. Tôi thấy xấu hổ vì mình là một chuyên gia, là

một người phụ nữ, là một người mẹ. Cứ bao nhiêu người phụ nữ thì có một
người bị lú lấp như tôi thế này nhỉ? Bao nhiêu người nào?

Tôi chẳng có gì để mất cả. Tôi sẽ in lại bức thư gửi cô gái nọ, tôi sẽ viết

thêm lời tạ lỗi - tôi đi đến tòa soạn.

Tổng biên tập hớn hở khi nhìn thấy tôi. Không một lời nào về âm hạch

và sex. Ông ta yêu cầu tôi viết các tiểu phẩm vui, tình cảm, thân tình cho
bạn đọc. Dưới dạng những bức thư. Một người khác sẽ tiếp quản mục thư.
Vì “Judyta này, chị có thể sẽ viết cho đông đảo bạn đọc hơn, nhân tiện viết
về những con mọt nữa”.

Và ông ta cười! Cười xong, ông ta tiếp:

- Và nhân tiện viết cho cả những người đàn ông bị vợ bỏ nữa.

Chân tôi khuỵu xuống. Có nghĩa là ông ta đã theo dõi toàn bộ thư từ!

Phải chăng ông tổng biên tập chẳng còn việc gì khác để làm? Ông ta không
phải lo công văn giấy tờ, chỉ đọc thư thôi hay sao? Kiểm tra tôi chăng? Định
đuổi việc tôi chăng? ế thì tại sao ông ta đề nghị tôi phụ trách hẳn một
mục thường xuyên?

- Nếu cô định viết bài về sự cho và nhận, về việc nói chung thiên hạ quá

chú ý tới tiền bạc, thế nhưng vẫn có những món quà từ trái tim, thì chúng
tôi ưu tiên in ngay.

Má tôi nóng bừng. Tôi cúi gằm. Ông ta đã đọc!

- Ngoài ra tôi muốn cô viết phóng sự. Hãy làm việc với trưởng ban. Bà ấy

sẽ nói với cô rõ hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.