XIN CẠCH ĐÀN ÔNG - Trang 86

nhép tới một quán cà phê nổi tiếng nằm trong công viên và ăn loại bánh
ngọt ngon nhất nước - tôi ba chiếc, Justyna ba chiếc. Có những người đàn
bà béo hơn tôi. Vài năm nữa họ sẽ tiếc là đã không thưởng thức món bánh
ngọt này.

Taxi đến. Vẫn chiếc xe đó. Có khi ở đây chỉ có độc một anh tài xế taxi.

Anh chàng nở một nụ cười khá là nhạy cảm:

- Ô, sao các chị về sớm vậy?

Từ nhà ga, tức từ trung tâm châu Âu, tôi về luôn nhà Justyna. Sáng dậy

chúng tôi ngồi nhìn mấy túi hành lý ngổn ngang. Chúng tôi tính các khoản
chi cho vụ đi trung tâm thẩm mỹ, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Chúng tôi hơi
băn khoăn. Có thể thay vì lao tâm khổ tứ cho tương lai, cần hưởng thụ hiện
tại một chút chăng? Tuổi đã đứng, thời gian không còn nhiều... Chúng tôi
cần sống, sống, sống - nhất là sau khi chúng tôi đã không chần chừ từ bỏ các
dịch vụ từ tính trị liệu, đắp tảo biển, thể dục thẩm mỹ, matxa (cho dù khoản
này dễ chịu), vitamin H, tiêm actisô. Cần sống… Nhưng như thế nào,
nhưng ở đâu?

Còn với ai - đương nhiên là không có chuyện đến trung tâm thẩm mỹ -

chúng tôi tự xác định là chỉ với nhau.

Chúng tôi lên xe điện. Trời lạnh. Ẩm ướt. Buồn. Trong toa có một cửa

mở toang không tài nào đóng được - giống như dạo tháng Bảy lại có một cái
cửa sổ đóng chặt, không tài nào mở ra được. Gió lạnh kèm theo mưa tuyết
hắt vào xe.

Và thình lình hiện ra một biển quảng cáo bên ngoài cửa sổ! Chúng tôi

lao ra cửa xe, vấp cả vào một anh thanh niên đang ôm máy di động báo cho
ai đó rằng mình đang ở trong xe điện. Công ty du lịch - vẫn còn cơ hội nữa.
Chúng tôi biết chắc điều này: không thể đắt hơn ở Kurdeczow được. Rất hay
- họ có chỗ giờ chót. Cơ hội cuối cùng. Đảo Cyprus, bay ngày mai. Rẻ bằng
nửa vụ làm đẹp ở trung tâm thẩm mỹ. Chúng tôi chấp nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.