XIN CẠCH ĐÀN ÔNG - Trang 150

Mức endor n

Hôm qua, lúc ở tòa soạn về, tôi thấy nhà cửa toang hoang, cái cào bị

quẳng sang bên cạnh, cổng vẫn khóa chặt. Tôi bước vào nhà - chắc con
Borys lại muốn ra ngoài. Và một quả bất ngờ! Trên bàn thấy đặt hai mươi
zloty và mảnh giấy: “Chị Judyta ơi - tôi căm ghét cái tên tôi và những rắc rối
vớ vẩn do nó đẻ ra - chúng tôi cần gọi điện, có người mách nhà chị có máy,
thế là chúng tôi vào đây, chúng tôi để lại chỗ tiền này, vì chiếc NYSA của
chúng tôi bị hỏng ở ngoại ô Bydgoszcz nên chúng tôi đã phải làm phiền.”

Tôi không hiểu gì cả, ai đã gọi điện bằng máy của nhà tôi. Các nhà láng

giềng không ai nhận cả. Con Borys thì tôi không thể ép nó nói được lời nào.

***

Tôi cảm thấy rất khó chịu trong người. Có lẽ viêm phế quản. Tôi không

thể đến phòng khám của bác sĩ được, vì xa. Chẳng ai nhớ đến tôi, chẳng ai
giúp đỡ tôi. Tôi mà ở nhà Agnieszka và Grzesiek thì hai vợ chồng đã chăm
sóc tôi. Và đứa cháu gái chắc đã sà vào. Và thằng bé nghịch ngợm chắc ở
nhà. Sẽ có người pha trà cho tôi. Còn bây giờ tôi phải tự lết quanh nhà.
Tosia đi tham quan ngoại khóa tận Krakow.

Trong nhà lạnh lẽo, tôi làm món bánh mì kẹp thịt ngon lành - tiếc thay,

tôi mà ốm thì ăn lại thấy ngon - và tôi quay lại giường. Hôm nay tôi sẽ tự
chiêu đãi mình bữa tiệc tivi.

Như thế là đã vượt qua mọi giới hạn!

Tôi không bực mình trước cảnh, trong suốt bốn mươi phút liền một ông

nom dễ thương đề nghị một cô hãy chọn cái nằm dưới mũ hình trụ, chứ
không phải cái ở trong ô cửa nhỏ, và rồi ông này đưa tiền cho cô kia. Tôi
xem chương trình giải trí trên truyền hình. Tôi hiểu - trò giải trí này có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.