XIN CẠCH ĐÀN ÔNG - Trang 192

Tôi không thích viết phóng sự!

Tôi mở phong bì bà trưởng ban vừa đưa. Toàn là những công văn giấy tờ

ngu ngốc. Tôi không thích viết phóng sự chút nào!

***

Tôi không thể ngủ nổi. Tôi ngồi đánh vật với đống tư liệu tới tận một

rưỡi sáng. Tôi không thể hiểu tại sao trên thế gian này lại xảy ra lắm chuyện
như vậy! Nhà người ta có đứa con ốm nặng, đứa con ốm thập tử nhất sinh,
đứa con đang thoi thóp, phải chăm nom suốt ngày đêm, thế mà một ông chủ
tịch xã đang tìm cách đẩy người ta ra khỏi căn nhà mà người ta đã đến ở khi
còn bỏ không cách đây sáu năm! Căn nhà nhỏ một phòng, và chuyện này
làm tôi điên tiết đến nỗi không còn để tâm tới lỗ thủng trên mũi Tosia và
mấy con mèo.

Sáng dậy, tôi mặc bộ váy áo, buộc tóc, kẻ mắt, nhét vào túi toàn bộ thư từ

qua lại giữa bố mẹ đứa bé và ông cán bộ quan liêu rồi tới nhà Ula mượn
máy ghi âm. Mặt tôi xanh như tàu lá vì tức. Ula không tin đây là tôi! Không
có chuyện mắt bị nhòe, không có chuyện lảo đảo trên đế giày. Sau đó tôi
mang máy ghi âm, đến Ủy ban Xã.

Tôi đợi trước phòng cô thư ký của ông chủ tịch phải tới hơn hai tiếng

đồng hồ. ỉnh thoảng cô thư ký đi ra thông báo, ông chủ tịch đang họp. Tôi
sẽ đợi. Có khi ông chủ tịch không quay lại. Tôi sẽ đợi. Có khi ông chủ tịch đi
công tác và đề nghị tôi để lại danh tính. Tôi sẽ đợi. Và về việc gì?

Tôi cười.

Sao mà cô thư ký cứ liên tục ra chỗ tôi đang đợi như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.