XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 2 - Trang 203

không còn sự bảo vệ nữa. Thậm chí, chúng ta có thể bị mảnh vỡ của nó làm
bị thương. Cô ấy hỏi cháu, phải làm sao đây?”.

Doãn Quốc Hào không lên tiếng.

Cừu Chính Khanh tiếp tục nói: “Khi cô ấy nói những lời này, trong đầu

cháu hiện lên một bức tranh, cháu đứng sau tấm kính thủy tinh, Tiểu Đình
đứng ở phía đối diện. Chúng cháu thấy nhau rất rõ, nhưng lại không thể
chạm tới. Tấm kính ấy đã chia cách chúng cháu. Đập vỡ nó, mảnh vỡ đâm
vào người, gió mưa tràn vào. Không đập, chúng cháu vĩnh viễn xa cách.
Cháu nhớ đến câu bác nói, nước cờ chết”.

Anh nói đến đây, ngưng một chút, “Nước cờ chết, tuy cháu không đồng

tình, nhưng cháu nghĩ rất lâu vẫn không ra đáp án tốt nhất. Mãi đến hôm đó,
cháu đang họp, thư ký đẩy cửa bước vào đưa tài liệu cho cháu. Đột nhiên
cháu như được khai sáng.”

Anh nhìn Doãn Quốc Hào. Ông không uống trà nữa mà dừng lại,

nghiêm túc nhìn anh.

“Sao cứ phải đập vỡ nó? Mở một cánh cửa cho nó là được rồi. Một đáp

án đơn giản như thế, cháu lại không nghĩ ra. Trung bình mỗi ngày cháu đều
phải ngồi trong phòng họp, số lần thấy cánh cửa ấy được đẩy ra nhiều
không đếm xuể. Vậy mà cháu không nghĩ đến. Sau đó thì cháu hiểu ra, vì
sao cháu lại không nghĩ tới.”

Doãn Quốc Hào nhếch khóe miệng lên cười, lại tiếp tục uống trà.

“Vì khi Tiểu Đình đặt ra câu hỏi kia với cháu, trong đầu cháu dựa theo

lời cô ấy mà phác họa ra bức tranh kia. Bức tranh ấy là cảnh cháu nhận
định, cháu không nhảy ra khỏi bức tranh đó để suy nghĩ. Tình huống này,
gọi là thành kiến. Cháu mang theo thành kiến mà nghĩ tới bức tường thủy
tinh, chỉ suy nghĩ sự mâu thuẫn giữa phá và không phá, lại bỏ qua việc đơn
giản nhất mà ngày nào cũng nhìn thấy.”

Doãn Quốc Hào hỏi: “Ý cậu nói tôi có thành kiến với cậu?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.