XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 2 - Trang 291

do dự rất lâu mới gọi cuộc điện thoại này. Tôi chỉ là một người hâm mộ nhỏ
nhoi, chắc cũng không giúp được gì. Tôi chỉ muốn nói với cô, tôi rất thích
bài viết của cô, thích những câu hỏi động viên người khác của cô. Cô nhất
định, nhất định phải kiên trì, đừng bỏ cuộc. Cô còn nhớ không, cô từng viết,
vì sao kẹo lại ngọt? Vì nó muốn làm bạn vui.

Câu này đã làm tôi cười, nói thật thì lúc mới đọc tôi cảm thấy câu này

chẳng có ý nghĩa gì. Sau này ngẫm lại, hóa ra đúng là như vậy thật. Kẹo
không phải nhu yếu phẩm, mà chỉ là thức ăn vặt, nhưng nó có thể làm
người ta vui vẻ, nên rất nhiều người thích nó. Đình Đình Ngọc Lập, những
gì cô cảm nhận về cuộc sống, chính là một viên kẹo. Người hâm mộ chúng
tôi luôn ủng hộ cô, mỗi ngày đọc được những bài viết của cô, chúng tôi sẽ
thấy vui.”

Doãn Đình thấy mũi mình cay cay, khóe mắt nóng lên. “Cảm ơn.”

“Tôi mới phải càm ơn cô. Cảm ơn cô đã mang niềm vui đến cho tôi.

Tôi sẽ tiếp tục ủng hộ cô. Xin hãy cố lên.”

Một bàn tay lớn vươn qua, khoác lên vai cô. Doãn Đình cúp điện thoại,

quay đầu lại, thấy gương mặt nghiêm nghị của Cừu Chính Khanh: “Ai gọi
vậy?”.

“Một người hâm mộ.”

“Người hâm mộ?” Cừu Chính Khanh nhíu mày, “Là nam hay nữ?”.

Doãn Đình bật cười: “Là nữ ạ”.

Cừu Chính Khanh đưa bó hoa cho cô, sẵn tiện hỏi: “Người hâm mộ đó

nói gì?”.

Doãn Đình nhận bó hoa, vừa định lên tiếng trả lời, một que kẹo đã

được nhét vào miệng cô. Cừu Chính Khanh nói: “Kế bên tiệm hoa có một
cửa hàng kẹo”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.