Trong phòng họp. Giám đốc Đỗ đã chuẩn bị xong máy chiếu, trình bày
báo cáo dưới dạng Power Point.
Cừu Chính Khanh đi vào rồi ngồi xuống, thấy nội dung trên màn hình
lớn thì nói: "Việc quan trọng như vậy, hy vọng số liệu của ông sẽ đẹp."
Giám đốc Đỗ cười, bắt đầu báo cáo.
Số liệu không có gì đặc biệt, không quá tốt cũng không quá tệ, chỉ là
doanh số tiêu thụ như bình thường. Cừu Chính Khanh nhíu mày, muốn phê
bình. Giám đốc Đỗ biến số liệu thành hình thức dạng Power Point thế này
thật không có hiệu suất. Nhưng anh chưa kịp mở miệng. Giám đốc Đỗ đã
chuyển qua trang kế tiếp.
Trang này Cừu Chính Khanh nhìn chẳng hiểu gì, không phải số liệu
doanh thu, nó giống tờ kết quả xét nghiệm của bệnh viện hơn.
Lúc này, Giám đốc Đỗ nói: "Vào tháng Mười năm nay, có lẽ sẽ có một
sinh mệnh mới ra đời, bé mang họ Cừu, mẹ của bé họ Doãn."
Cừu Chính Khanh ngơ ngẩn một lúc, đột nhiên hiểu ra, vì anh thấy
Doãn Đình ở ngoài cửa phòng họp ló đầu vào cười với anh.
Anh đứng bật dậy, nói lắp bắp: "Em... Em...", Anh cố gắng lấy lại khả
năng sắp xếp từ ngữ, "Em mang thai?'.
Doãn Đình gật đầu, bước vào phòng họp, lao vào lòng chồng, mỉm
cười với anh.
Cừu Chính Khanh tiếp tục đờ đẫn một lúc, sau đó thì mừng như bắt
được vàng, rồi lại chỉ biết cười ngây ngốc.
Giám đốc Đỗ và thư ký đến chúc mừng anh, Doãn Đình cười nói: "Em
học được tuyệt chiêu Power Point lãng mạn của anh rồi đó".
Giám đốc Đỗ cũng muốn góp vui: "Cừu tổng, nhanh phát biểu cảm
tưởng đi".