XIN HÃY ÔM EM - Trang 3588

"Tuy rằng sự việc đi đến mức này không phải là điều em mong muốn,

nhưng tội lỗi của Tịnh Tuyết là không thể tha thứ, hôm nay coi như cũng
đã nhận kết cục xứng đáng..." Dẫu sao cũng là người mình theo đuổi rất
lâu, Tiêu Vân Tranh rất buồn, phần nhiều là cảm thấy bất lực. Anh ấy nhìn
theo bóng lưng cô và nói tiếp: "Hai hôm nay bố hoàn toàn sống dựa vào ý
chí. Hoắc Thị không thể một ngày không có người quản lý. Ngày mai em
sẽ đến công ty, giúp anh ấy tiếp tục chống đỡ Hoắc Thị!"

Trên gác, khi bóng Lâm Uyển Bạch sắp khuất dạng, chợt vọng tới một

giọng nói khẽ: "Vất vả rồi."

...

Mùa đông của Băng Thành cực kỳ lạnh lẽo, hơn nữa là kiểu lạnh căm

căm, rét buốt.

Bốn tháng trời mà dường như Lâm Uyển Bạch đã sống trọn bốn năm

vậy.

Cho dù bây giờ cô mặc những bộ quần áo rộng rãi nhưng không che

được vóc dáng nữa. Cái bụng đã tròn vo to như một quả bóng da vậy. Hôm
qua cô mới đi kiểm tra thai nhi, cái thai phát triển rất khỏe mạnh, hơn nữa
còn rất hiếu động, tần suất động thai cũng trở nên thường nhật hơn.

Kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài là một bầu trời tuyết bay trắng xóa.

Trời đất như được phủ lên một lớp bạc, hắt ánh sáng vào trong phòng.

Dự báo thời tiết nói từ tờ mờ sáng đã bắt đầu có tuyết rơi, rơi từ đó tới tận
bây giờ. Mang thai càng lâu, Lâm Uyển Bạch lại càng thèm ngủ. Lúc này
khi cô tỉnh dậy, mặt đất đã chất lên một đống tuyết dày rồi.

Trong vườn, có thể nhìn thấy một cái bóng nhỏ xíu, ăn mặc dày dặn

quấn kín như một cái bánh tét chạy lao đi trong tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.