XÓM CẦU MỚI - Trang 123

không có ai, bác lấy một cái nồi đất mở vung, vội vã gắp mấy miếng giả
cầy, lòng gan thịt cho vào, đậy vung lại và treo lên cái quang ở mái bếp.
Bác đem mâm đồ ăn ra miếu gốc đa rồi thắp hương cúng. Mặc dù trời mưa
nhưng bác cũng khấn cẩn thận và lễ thật lâu làm cả nhà nóng ruột chờ.
Mọi người đã ngồi quanh mâm chỉ còn thiếu Tý. Bé hỏi:
"Còn thằng Tý đâu?"
Bác Lê gái vội nói:
"Cứ ăn đi, mặc xác nó. Sáng nay nó quên không cho lợn ăn lại đi chơi quên
cả cơm sáng, nó lại sang tận bến Trò câu tôm."
Nhỡ nói:
"Thế là nó đi câu tôm chứ nó có đi chơi đâu!"
"Mày cũng bênh nó à. Thôi ăn đi."
Bác đưa mắt nhìn chồng, mỉm cười mời:
"Thầy mày..."
Bác Lê trai cũng mỉm cười lại vợ:
"Bu mày... Ăn đi các con."
Ở ngoài trời lại mưa to hơn. Út áy náy vì bữa cơm có thịt mà Tý lại không
được ăn. Nếu lúc trước biết là anh nó sang bến Trò thì thế nào nó cũng chạy
đến gọi về. Nhưng bây giờ thì chậm quá, vả lại trời mưa. Nó giơ đũa gắp
miếng dồi to nhất đĩa, bỏ vào mồm nuốt chửng và thôi không áy náy vì Tý
nữa. Khắp mâm, người nào vẻ mặt cũng nghiêm trang; cả Thêm và Nữa
cũng ăn thong thả - không phải vì sợ bố mẹ mắng - nhưng vì chúng thấy
nhiều đồ ăn quá không cần tranh nhau.
Giữa lúc đó Tý đương đứng rét run ở lăng cụ Quận. Nó vừa cắp rổ tôm đi
khỏi bến Trò một quãng thì trời đổ mưa và chỗ ấy ngoài mấy cây thông ở
lăng không có chỗ nào để trú ẩn. Nhưng đứng đấy cũng không tránh được
ướt, nó đưa cái rổ tôm lên đầu và đi về nhà. Nó sợ lỡ mất bữa cơm chiều thì
nguy vì nó đã đói lắm. Bác Đỗi có cho nó ăn cơm nhưng chỉ được ăn một
bát và cũng ăn với dưa, chẳng có miếng thịt cá nào cả. Nhưng tôm thì nó
câu được đến hai ba chục con và vì thế nó quên không nghĩ đến về.
Càng về gần đến nhà, cái lo của Tý càng tăng. Nó nhớ lại là đã quên không
cho lợn ăn sáng và đi cả ngày không về nhà để cho lợn đói. Tý không dám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.