XÓM CẦU MỚI - Trang 138

"Người tây thích uống một hơi cạn, người ta thích uống từng ngụm nhỏ,
mỗi cách ngon một khác".
Mùi hỏi một cách ngây thơ:
"Thế có cách nào làm cho rượu bia không đắng không ông? Ông biết lắm
cách thế thì chắc ông phải có cách".
Nàng định nói mát để tỏ cho ông giáo Đông biết là ông đã quá khoe khoang
về các cách không có gì tài tình của ông, nhưng Đông lại tươi hẳn nét mặt
vì tưởng Mùi phục mình thạo và vì câu hỏi ấy chàng lại có thể tỏ sự thông
thạo của chàng ra nhiều hơn:
"Rượu bia ngon chính vì nó đắng, nhưng cũng có người thích ngọt nhất là
các bà các cô. Vì thế người ta phải chế ra hai thứ bia: bia nâu thì đắng, bia
vàng thì ngọt. Rượu này là rượu bia vàng. Rượu bia nâu chỉ bán ở Hà Nội,
Hải Phòng. Ở nhà quê tôi kiếm đâu cũng không có rượu bia nâu vì không
có những tay sành uống".
Mùi nghĩ thầm "Thế nghĩa là ông Giáo Đông là tay sành uống" rồi nàng nói
to:
"Nhưng ngay cả đến rượu bia vàng này tôi cũng thấy nó đắng thì làm thế
nào?"
Đông không hiểu tại sao Mùi lại thấy rượu bia này là đắng được:
"Ừ ử... muốn ngọt thì chỉ có một cách cho thật nhiều đường vào".
"Ngỡ cách gì chứ cách ấy thì tôi vẫn làm mỗi khi có bà nào đau bụng máu
cần phải uống đến bia mới khỏi".
Đông nói:
"Uống rượu bia thì khỏi đau bụng à?"
Đông đã thấy mình nói nhiều quá về rượu bia mà chàng đến đây không
phải cốt để uống bia và nói chuyện về cách thức uống rượu bia. Sau khi đã
hỏi rõ bà Ký Ân và biết Mùi có vốn liếng riêng, chàng đến cửa hàng Mùi
với ý định nói cho Mùi biết về những ích lợi của công ty để dành tiền Công
Ích. Đối với ai lần đầu chàng cũng chỉ nói về lợi ích thôi, không nằn nì họ
mua phiếu. Chàng để mặc cho khách hàng nghĩ chín rồi lần sau đến chỉ
nhắc qua để tự ý người khách ngỏ ý mua trước. Đông bao giờ cũng có hai
nguyên tắc chính: làm cho họ thấy rõ là có lợi và làm cho họ tin chắc chắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.