XÓM CẦU MỚI - Trang 181

Bé thì không hiểu hai người nói chuyện gì. Nàng khó chịu thấy Mùi mải
nói chuyện chưa về để nàng có thể sang bến Trò; ông giáo Đông cũng còn
một ít rượu trong cốc cũng mải nói chuyện quên không uống cạn. Bé đâm
ra tức ông giáo Đông, vì ông giáo Đông còn ngồi đấy thì cố nhiên Mùi
không bỏ về được. Nàng rứt cái khăn che mắt, vứt xuống ghế để tỏ sự tức
của mình và đưa mắt nhìn ông giáo Đông tưởng như làm thế thì ông giáo
Đông phải bỏ đi ngay. Đông thì chú ý nhìn cái khăn trắng nằm trên ghế
cũng giống như cái khăn trắng chàng tưởng là khăn của Mùi và nhặt bỏ túi
hôm nọ để đem về làm kỷ niệm. Chàng sực nhận ra mùi thuốc ở khăn tay
mà hôm nọ chàng cho là hơi hướng của da thịt Mùi, con gái một ông Lang,
chỉ là mùi thuốc đau mắt và chiếc khăn tay chàng tưởng của Mùi chỉ là một
chiếc khăn bẩn Bé dùng để che mắt đau. Chàng thấy một sự ngượng làm cả
người chàng rờn rợn như bị nổi gai ốc. Đã không biết bao nhiêu lần trước
khi đi ngủ, chàng đã hôn hít một chiếc khăn che mắt bẩn. Chàng đứng lên
nói với Mùi:

"Thôi cô ngồi hàng, tôi phải về, có ít việc".

Đông trả tiền rồi đi thẳng về nhà, đóng cửa lại chắc chắn. Chàng lấy bao
diêm rồi đến đầu giường lật cái gối lên và rón rén đưa hai ngón tay cầm nhẹ
lấy góc khăn đem xuống bếp đốt. Đông thấy gai gai ở mắt như là đã bị lây
đau mắt của Bé rồi. Chàng sợ cả cái mùi khét của vải đốt và thấy hơi lợm
giọng. Đốt xong, Đông nhẹ hẳn người tháo cái áo gối đem giặt ngay và giặt
đến ba bốn nước xà phòng. Chàng nghĩ lại giá lúc lấy trộm khăn giấu vào
túi mà Bé trông thấy thì thật là suốt đời không bao giờ chàng quên được cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.