XÓM CẦU MỚI - Trang 182

xấu hổ đó: nghĩ đến chỗ ấy, Đông thấy lạnh ran cả sống lưng.

Bé lấy làm ngạc nhiên rằng cái lối vứt khăn và nhìn ông giáo Đông lại có
hiệu nghiệm làm ông vội vã đi ngay. Bé nghĩ thầm chắc ông ấy sợ nhìn vào
mắt đau thì sẽ bị lây. Cô Mùi về rồi, nàng lấy cái khăn lụa hoa trắng mới
khâu xong che lên mắt, rồi móc túi lấy cái gương con lật khăn lên soi và
ngắm nghía một hồi lâu. Cái khăn lụa hoa trắng đắt tiền thật, nhưng đeo lên
mắt thật là xinh và nhẹ quá. Bé lại mong cho cái khăn vải thường cũng mất
để nàng có cớ mua cái khăn lụa hoa nữa thay đổi và lúc nào cũng được đeo
khăn đẹp.

Tuy nhà có tôm, Bé cũng xách cái rổ đi qua phố cho khỏi ngượng. Bé thấy
ai cũng nhìn mình và cho là họ nhìn cái khăn lụa mới. Ông giáo Đông
đương đứng ở bực cửa, thấy Bé đi qua vội vàng quay vào nhà khép cửa lại.

Đi khỏi nhà bà Ký Ân, Bé bỗng nhiên đứng dừng lại một lúc. Quả tim nàng
lại đập mạnh lên, hai tai nóng bừng và tuy không có ai, Bé cũng thấy xấu
hổ như có người đương nhìn mình và biết rõ là mình có tính đĩ thoã.

Đỗi thấy Bé ở đằng xa đi lại, vội ngồi xoay lưng về phía Bé. Đỗi cũng đã từ
lâu tức Bé không đến và Đỗi không hiểu vì cớ gì. Tuy ngày nào cũng có Tý
đến câu tôm nhưng Đỗi không dám hỏi thăm về Bé và cứ chiều đến Tý về
là Đỗi bắt đầu ngồi đợi và tức Bé. Đỗi chắc không phải Bé giận mình giẵm
lên chân hôm ăn bánh, vì sau hôm đó Bé còn đến nhiều lần và hôm cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.