XÓM CẦU MỚI - Trang 226

"Anh tỉnh hẳn chưa. Hôm nọ đã đánh thức anh ngồi dậy rồi mà anh vẫn còn
cự em là lười không chịu sang đánh thức anh. Bây giờ cũng thế, anh hãy
còn ngủ".
"Thế à?" Thế thì tôi lại ngủ thêm một lát nữa vậy".
Chàng chợt để ý nhìn Mùi. Lúc đó, đầu Mùi vừa đúng che khuất ánh trăng.
Những sợi tóc ở viền ngoài sáng loáng như những sợ tơ long lanh; nét mặt
Mùi lẩn trong một thứ ánh sáng mờ mờ và đều, hai con mắt đen êm như
nhung. Bất giác Siêu nghĩ đến cái cảnh Thuý Kiều sang thăm Kim Trọng và
câu thơ: "Bóng trăng đã xế hoa lê lại gần". Chàng vội tìm câu nói chuyện
để Mùi khỏi đứng lên mất.
"Nhưng còn sớm quá, cô Mùi ạ".
"Sao anh biết là sớm".
"Trông ánh trăng thì biết. Cô tưởng tôi ở hiên này cả đêm nằm ngủ với
trăng mà lại không biết à?" Cứ theo ngày và trông ánh trăng là có thể biết là
bây giờ mới bốn giờ. Đêm thì trông ánh trăng, ngày thì trông ánh mặt trời.
Nhưng cần phải thay đổi tuỳ theo mùa; mặt trời mùa hè thì ở giữa đỉnh trời
đến mùa đông thì đi xuống thấp dần rồi mùa xuân lại đi trở lên... à hôm nào
tôi phải giảng cho cô về thiên văn học. Hay lắm cơ, thí dụ ngôi sao cô nhìn
kia".
Mùi mỉm cười vì Siêu mới thức dậy đã nói luôn miệng. Nàng quay mặt
nhìn theo phía tay Siêu chỉ:
"Ngôi sao nào cơ anh?"
Siêu thì không nhìn vào ngôi sao nào cả, chàng nhìn vào con mắt của Mùi
vừa sáng lên dưới ánh trăng.
"Ngôi sao nào cũng được. Thí dụ thế. Ngôi sao ấy cô trông thấy nó, nhưng
có khi nó đã tắt hàng mấy trăm năm rồi, thế mà cô không biết".
"Thế sao anh biết".
"Tôi tính thì tôi biết. Ánh sáng nó chạy..."
"Ánh sáng nó biết chạy, hở anh".
"Có chứ, nó chạy nhanh lắm. Nhưng vì ngôi sao ở xa lắm nó phải đi một
nghìn năm mới tới chỗ cô ngồi. Nó tới thì cô trông thấy nó. Thế bây giờ thí
dụ ngôi sao đã tắt ba trăm năm trước, ánh sáng của nó vẫn còn đi chưa tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.