XÓM CẦU MỚI - Trang 228

chè à, nếu em đi thì ai đánh thức anh". Nhưng không biết tại sao Mùi lại cất
tiếng nói với Siêu:
"Từ đây ra phố, đem nhiều tiền đi, anh cần đi với em phòng xa. Ngoài anh
ra không còn ai có thể đi với em được. Thầy em và Triết đều yếu cả. U già
đi với em thì có cũng như không. Không làm phiền anh chứ".
Mùi phải nói hết chứng cớ với Siêu vì nàng sợ Siêu từ chối. Nàng nhìn nét
mặt Siêu dưới ánh trăng để cố dò ý tứ, nàng đoán nếu Siêu cũng như nàng
thì chắc Siêu phải thấy ngay việc đó là thích. Nhưng nét mặt Siêu, Mùi thấy
tỏ vẻ khó chịu. Siêu đáp:
"Chẳng phiền gì lắm, nhưng..."
Mùi hồi hộp đợi. Siêu tiếp theo:
"Nhưng sao cô bảo ở đây từ ngày có ông Phủ mới về thì yên ổn lắm, không
bao giờ có cướp cả".
Mùi đã thấy hơi nóng ở hai tai và hối hận rằng đã chót ngỏ ý ra với Siêu.
Nàng nói không nghĩ ngợi:
"Cướp thì vẫn không có, nhưng cướp giật thì biết đâu đấy. Bà Huyện Thanh
sáng nào ra cân cũng phải có hai người vác gậy đi theo. Với lại có anh đi,
em yên tâm hơn. Thế không đủ à?"
Hai câu sau cùng, Mùi nói thêm vào thật nhanh như sợ hãi là đã nói ra. Nói
thế chắc là Siêu không kiếm cớ từ chối, nhưng nếu nói thế mà Siêu vẫn cứ
từ chối thì nàng sẽ khổ lắm; dẫu thế nào đi nữa nàng cũng không xoá bỏ
được cái cảm tưởng đầu tiên là Siêu đã kiếm cớ và không lấy việc đó làm
thích gì cả.
Siêu thì thấy việc đó nhiều phiền hơn là thích. Chỉ có mỗi một cái thích là
đi với Mùi nhưng ngày nào cũng phải đi thì đến cái thích ấy cũng chỉ thành
ra sự phiền ngay. Chàng cố hỏi Mùi cho hết cách, nếu việc đó thật không
thể nào tránh được thì lúc đó chàng đành phải làm vậy. Chàng cất tiếng bảo
Mùi:
"Thế sao cô không thuê người đem gậy vào đón như bà Huyện Thanh".
"Tốn tiền chết".
Mùi nói là sợ tốn tiền nhưng trong bụng Mùi đã tức uất lên là Siêu lại nghĩ
đến việc thuê người. Nàng vừa nghĩ đến Nhỡ và thấy mình tự thẹn với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.