XÓM CẦU MỚI - Trang 229

mình là đã biết Nhỡ có thể làm việc đó, không tốn thêm đồng xu nào, mà
nàng lại giấu không nói ra, và chính vì lẽ ấy nàng lại thấy giận Siêu thêm.
Siêu đứng lên đi về phía treo áo:
"Thôi được để tôi đi với cô cũng được, không sao. Cô lên nhà trước đi để
tôi mặc áo".
Mùi thấy không thế nào bỏ đi như thế với cái tức còn đầy ứ ở cổ.
"Anh thấy ngại à?"
Thấy Siêu không để ý đến lời mình nói, cho tay vào áo một cách miễn
cưỡng, nàng nói dằn:
"Anh ngại thì anh cứ bảo thẳng em".
Siêu thấy giọng Mùi hơi khác, quay mặt lại. Mùi nói luôn:
"Anh thấy phiền thì thôi. Em có cần đâu..."
Siêu nói:
"Ô hay, cô này. Tôi bảo là tôi đi cơ mà".
Mùi bước một chân xuống bực hiên. Nàng giận ứ lên cổ vì cái giọng của
Siêu lúc nói tiếng "cô này":
"Thôi chẳng cần anh đi nữa".
Cái tức của nàng cứ theo lời nói mà tăng thêm:
"Anh ngại thì anh ở nhà mà ngủ cho ấm. Em đi một mình..."
Nước mắt nàng đã trào ra. Nàng không sao giữ được miệng nữa:
"Việc cân gạo cũng là việc của anh. Nhờ anh có một tí thế mà anh cũng
ngại. Thôi em cũng chẳng cần gì cả. Em hơi đâu vất vả vào thân. Thôi,
chẳng đi đâu nữa... Sao mà khổ thế này, giời đất ơi!"
Nàng chạy đến giường nằm úp mặt trên gối, nức nở khóc. Việc đã xẩy ra
đúng như nàng sợ trước mà lại đúng vào hôm bắt đầu cân gạo mong đợi từ
lâu mà đáng lẽ vui biết bao. Tại sao nàng lại hỏi Siêu làm gì để xẩy ra như
vậy. Bây giờ, sau mấy câu nói sau cùng, mọi sự đều hỏng hết. Nàng cắn
vào cái gối, ấn mặt xuống cho tiếng khóc khỏi to sợ ông Lang nghe thấy.
Bỗng nàng nhận thấy hơi nóng ở chiếc chăn bông thấm vào người và mùi
tóc của Siêu trên mặt gối. Mùi thấy mình ngừng khóc một lúc lâu rồi lại bắt
đầu nức nở, ấn mặt xuống gối và áp người vào chiếc khăn bông chặt hơn.
"Thôi chẳng cần thì thôi. Sao đời em khổ thế này..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.