XÓM CẦU MỚI - Trang 270

Mùi định nói là nàng thấy em ngồi buồn nên thương em mà khóc, nhưng
câu ấy nàng không dám nói ra vì nó có vẻ thân mật quá, nói ra chắc không
giữ nổi nước mắt. Triết lại tiếp theo, tiếng nói vẫn pha giọng đùa:
"Vô số hôm em thấy chị về mà mắt còn ướt nước mắt, em có thấy gì buồn
cho chị đâu".
Mùi cười:
"Tại hôm ấy có đám ma".
Triết nói:
"Ấy thế, thế còn em chỉ ngồi ngắm phong cảnh mà chị cứ bắt em phải
buồn. Hay chị cấm cả em nhìn phong cảnh".
"Thế còn tại sao lại đi lang thang cả ngày ở những chỗ hẻo lánh thế này".
"Những ngày thứ năm chủ nhật chị bắt em ở nhà à? Đi chơi thích thế sao
chị lại cho em là buồn".
Siêu cũng nói chêm vào:
"Tôi mới về đây chưa yên ổn hẳn. Thong thả tôi cũng đi lang thang về các
vùng quê chơi rồi lúc nào mỏi chân thì ăn quà. Thích chứ?"
Mùi nhìn Siêu hỏi:
"Thế à anh?"
Và nàng cũng bắt đầu nhận thấy đi chơi thế là thích nhưng phải đi đông
người chứ đi một mình thì buồn chết. Mùi thấy thực là giản dị, hỏi Triết
xong nàng thấy nhẹ hẳn người. Nàng định tâm về sau có xẩy việc gì cứ hỏi
thẳng ngay Triết chắc sẽ hết những sự hiểu lầm. Dẫu sao, Mùi hãy còn cái
cảm tưởng là vẫn có cái gì cách bức giữa Triết và nàng. Mùi nghĩ có lẽ tại
Triết ít nói; không những Triết ít nói chuyện với nàng, cả với Siêu cũng
vậy. Siêu biết rộng thế mà Triết không một lần nào hỏi Siêu một điều gì.
Với Mạch thì lại khác hẳn; có khi hàng giờ hai anh em chơi với nhau,
chuyện trò vui vẻ không biết chán. Nàng thấy Triết hợp với Mạch cũng như
là nàng hợp với Siêu.

*

Đến chiều mới về tới nhà. Công việc đầu tiên của Mùi khi thấy bà Cai là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.