XÓM CẦU MỚI - Trang 275

ngày".
"Có cách gì chữa không anh?"
"Chẳng có cách gì cả. Nó buồn một lúc lâu rồi hết, không sao".
"Nhưng lúc buồn, khó chịu chết. Làm thế nào?"
Siêu mỉm cười:
"Nếu khóc được thì cô cố mà khóc. Khóc xong nó nhẹ đi".
Siêu thấy câu nói của mình với Mùi là một câu khuyên thừa. Mùi cũng mỉm
cười:
"Ngỡ gì chứ cách ấy thì em vẫn làm luôn".
Mùi thấy Siêu biết nhiều nhưng rốt cuộc cũng chỉ biết thế thôi chứ không
có cách gì. Dẫu sao biết được như vậy Mùi cũng thấy trong người nhẹ đi
chút, một là vì biết nên nàng không sợ nữa, hai là cái đó chỉ tạm thời hay ít
lâu rồi hết. Nàng thấy đã có cách khóc để làm nhẹ bớt những khi bị cơn
buồn. Mùi nhìn Siêu, nói:
"Cám ơn anh".
Bỗng Mùi yên lặng nhìn vào cái gối và cái chăn bông để cạnh giường.
Thoáng trong một giây nàng nghĩ đến - nhưng chỉ thoáng trong một dây
thôi rồi nàng không dám nghĩ đến nữa - một đêm trời gió lạnh như hôm
nay, trong lòng nàng đương buồn bã, nếu được nằm trong lòng Siêu, đầu
nàng ngả lên tay Siêu, và Siêu ôm lấy nàng kề má lên má nàng như hồi nào
nàng còn bé... Chỉ có cách ấy có lẽ an ủi được và làm dịu hẳn nỗi buồn của
nàng.
Siêu đánh diêm châm đèn. Mùi đứng lên thẫn thờ nói:
"Hôm nay thì anh đi ngủ sớm chứ? Đi cả ngày chắc anh cũng mệt".
Siêu đáp:
"Tôi cũng hơi mệt nhưng cần phải xem nốt cuốn tiểu thuyết xem giở hôm
qua. Cô đi đâu bây giờ?"
"Em có đi đâu đâu. Em về bên nhà".
Nói câu ấy tự nhiên Mùi lại thấy cái buồn trong lòng mình đậm hẳn lên.
Nàng nhớ lại một hai buổi chiều buồn trước kia, chưa có Siêu, nàng muốn
khuây khoả nên mặc dầu trời gần tối rồi nàng cũng đến ấp cụ Án để gặp
Duyên người bạn tâm giao thân nhất xóm của nàng. Ngồi ở dưới ánh đèn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.