XÓM CẦU MỚI - Trang 65

"Đâu mà mãi, chỉ có một lần."
Bác Lê gái nguýt một cái dài:
"Một lần cũng đủ chết con tôi rồi, ông ơi."
Thêm và Nữa ngay từ lúc đầu bỏ bát chạy sang cửa hàng để xem cá vì
chúng tưởng cá đã đem về bên cửa hàng rồi. Bác Lê gái sực nghĩ ra là Nhỡ
chưa ăn cơm và lúc nẫy không thổi phần cơm Nhỡ. Bác vội đổ cả hai bát
cơm còn đầy của Thêm và Nữa vào nồi; thấy Út toan xới cơm bác lấy đũa
chặn lại:
"Thôi đừng ăn nữa."
Rồi bác đậy nồi cơm cất lên trên cao. Út không hiểu gì nhưng sợ mẹ không
dám hỏi; Thêm và Nữa trở về mâm, ngơ ngác nhìn hai bát cơm tự nhiên
không có cơm; còn nồi cơm cũng biến đâu mất. Chúng nó cùng oà lên khóc
một lượt, như hai cái máy. Bác Lê trai thấy vợ bắt chúng nó ăn đói, để dành
cơm cho Nhỡ là vô lý nhưng giữa lúc vợ vừa hết giận mình, bác không nói
gì. Bác dỗ Thêm và Nữa:
"Thôi nín đi. Hôm nay phiên chợ."
Bác nói vắn tắt thế nhưng chúng cũng hiểu và nín ngay. Phiên chợ nào
chúng nó cũng được ăn ngọn suốt ngày vì đi la cà các cửa hàng bán bánh
nhặt những tấm lá còn vướng ít bánh gặm ăn hay đứng đợi ở các cửa hàng
bán mía nhặt những khoang mía sâu hay những gốc mía người ta vứt đi.
Nhỡ, Tý xách lưới và giỏ cá về, đặt ở cửa. Bác Lê gái chạy ra nhìn vào giỏ
rồi nói với Mùi:
"Dễ được đến năm hào thật, cô Mùi ạ."
Bác bảo Nhỡ:
"Trong nhà có cơm đấy. Vào mà ăn không đói. Bây giờ tao phải đi."
Nhỡ đáp:
"Con không đói, chỉ mệt thôi. Con ăn mấy chiếc bánh rồi đi ngủ đây."
Bác Lê gái bực mình vì đã mất công lấy cơm của những đứa khác để phần
mà Nhỡ không ăn, lại thấy Nhỡ đòi ăn bánh là một thứ tốn tiền:
"Ăn thế thì cũng như ăn hết cả chỗ cá này đi."
Nhưng bác cũng chiều Nhỡ nói:
"Tuỳ mày."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.