XÓM CẦU MỚI - Trang 80

xó.
Đỗi chấm bánh vào đĩa rồi ngửa mặt cho cả chiếc bánh vào mồm. Bé rút cái
thứ hai, ngồi nhìn Đỗi ăn ngon lành, trong lòng sung sướng. Nàng chợt
nghĩ nếu Mùi biết chắc chắn sẽ bị đuổi; về nhà, nhà cũng không chứa nữa
và nếu lại biết cả là ăn cắp bánh đem cho trai thì... Bé không dám nghĩ đến
chỗ đó, định tâm lần sau không chiều Đỗi như thế nữa và cất tiếng bảo Đỗi:
"Ăn thế thôi chớ."
Đỗi tưởng lầm vội nói:
"Chỉ có hai cái thôi à?"
Bé rút luôn ra ba bốn chiếc, nói:
"Còn nhiều, ăn cho chán chê đi."
Ăn đến sáu bẩy cái, Đỗi mới sực nhớ mời Bé:
"Hai người cùng ăn mới ngon."
Trong lúc Bé cầm miếng bánh cắn từng miếng nhỏ, Đỗi khẽ rón rén đưa
chân mình lại gần chân Bé và đặt chân mình lên bàn chân Bé. Bỗng Bé giật
nẩy mình kêu "ấy chết" lên một tiếng to làm Đỗi sợ rụt ngay chân lại. Bé
đặt vội cái bánh xuống sàn thuyền còn bao nhiêu bánh cuốn trong người
trút ra hết giơ hai tay với các đầu dây lưng, rối rít buộc lại và trong lúc
cuống quít buộc lẫn đầu dây nọ với đầu dây kia, thành một mớ lung tung ở
trước bụng. Bé vừa sực nghĩ đến việc ngồi ngay trước mặt một người con
trai mà dây lưng trong dây lưng ngoài lại cởi tung hết ra cả. Bé bảo Đỗi:
"Thôi ăn mau lên người ta về đây."
Nghĩ đến cái nguy hiểm ăn cắp bánh và ngồi ăn với Đỗi, Bé nói tiếp:
"Con khỉ, lần sau đừng có hòng người ta đem bánh cho mà ăn nữa."
Đỗi thì cho là Bé tức giận mình giẵm lên chân. Chàng tự hỏi mình đã giẵm
lên chân Bé không biết bao nhiêu lần rồi mà sao bây giờ Bé mới biết và
mới giận. Chàng nghĩ thầm:
"Mà giẵm chân thế thì thích chết người, có việc gì đâu mà phải giận."
Tuy nghĩ vậy nhưng từ hôm đó Đỗi không dám giẵm lên chân Bé nữa và lại
đến lượt Bé lấy làm lạ vì sao Đỗi lại bỏ hẳn cái thói rất thú vị ấy đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.