XÓM CẦU MỚI - Trang 79

"Bánh đâu?"
Bé không trả lời, quăng mạnh cái rổ không xuống thuyền. Đỗi cười nói:
"Người ta hỏi ăn bánh lại cho người ta ăn cái rổ."
Bé gắt:
"Sao lại cho thằng Tý nó đến?"
"Thì nó cứ đến, cấm thế nào được nó."
"Sao lại dậy nó câu tôm?"
"Nó đến, nó bảo dậy nó thì dậy nó. Nó chịu khó lắm, chịu khó nghe, chịu
khó hỏi. Tôi thích nó lắm."
Nghe mấy tiếng "chịu khó hỏi" Bé lại giật mình.
"Mai đừng dậy nó câu nữa. Nó tinh lắm."
"Nó tinh thì mới dậy nó chứ."
Bé gắt:
"Con khỉ, đùa mãi. Tôi về đây."
Đỗi vội nói:
"Ừ thì mai không dậy nó câu nữa."
"Mai đừng cho nó đến nữa."
Bé bước xuống thuyền, nhìn hai bên bờ sông nói:
"Nào ăn bánh."
Dưới con mắt ngơ ngác của Đỗi, Bé rút ở túi ra một cái đĩa đặt trên sàn
thuyền, mở nút thắt lưng lấy ra một cái chai đổ nước mắm vào đĩa, rồi nói:
"Ăn đi."
Đỗi nhìn vào hai túi áo cánh của Bé tìm, nhưng hai túi đều dẹt, không có
hình bóng một chiếc bánh nào cả, Đỗi lại nhìn vào mắt Bé hất đầu một cái.
Bé cười:
"Thong thả đã."
Đỗi thấy Bé cởi dây lưng ngoài rồi lại cởi cả dây lưng trong, cho tay vào
lần cái dây lưng thứ ba và rút ra một cái gói lá chuối đưa cho mình. Đỗi
hỏi:
"Chỉ có một cái?"
"Ăn đi không cần đếm. Cô Mùi biết thì chết."
Đỗi mỉm cười, nghĩ đến chuyện ma xó ở đường ngược và cô Mùi là con ma

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.