XÓM CẦU MỚI - Trang 77

Nhưng cả hai người chỉ thấy vui sướng chứ không thẹn vì cả hai đều làm
như không chú ý đến nghĩa ngầm ẩn trong những câu nói ấy. Đỗi nói tiếp:
"Bánh cuốn ngon quá. Mai lại phải đến."
Bé gắt:
"Con khỉ, người ta đem đến cho mà ăn."
"Mai nhé."
"Mai không được. Sao đằng ấy nóng nẩy thế?"
Lần đầu tiên Bé gọi Đỗi là "đằng ấy’’ và lại mắng cả Đỗi "con khỉ". Nhưng
còn đến với Đỗi luôn mà không có cớ mua tôm thì Bé chưa dám. Không
phải Bé ngượng với Đỗi, nàng chỉ ngượng với mọi người trong phố và nhất
là sợ họ đoán biết.
Bé đợi mấy hôm bên nhà mẹ nàng mới không có tôm. Bé vội đem cất đi
một chục chiếc bánh. Bé không sợ Mùi nghi ngờ vì từ lúc đến ở với Mùi
chưa lần nào nàng lấy vụng bánh. Hôm ấy, dịp may Mùi có việc về nhà
sớm hơn mọi khi. Nàng hạ những cái phên đóng cửa hàng rồi lấy bánh ra.
Nhưng Bé không biết cất bánh ở đâu và không dám để ở cái rổ mua tôm
trống trải quá. Bé nghĩ mãi mới tìm được một cách; nàng gói cẩn thận từng
cái một vào trong lá chuối khô rồi cho vào thắt lưng buộc tròn quanh bụng:
ở ngoài buộc thêm hai cái thắt lưng nữa. Đũa thì không cần, ăn bốc cũng
được, nhưng phải đem đi cái đĩa đựng nước mắm chấm; Bé bỏ một cái đĩa
vào trong túi áo cánh. Nàng đi tìm một cái chai nhỏ để đựng nước mắm
nhưng tìm khắp nhà không có cái chai nhỏ nào cả. Chỉ có một cái chai
nước chanh cũ. Bé rót nước mắm vào trong chai nước chanh và cho chai
vào thắt lưng cuộn lại buộc nút ở hai đầu cho khỏi rơi, rồi bỏ thõng lẫn với
những đầu dây thắt lưng khác.
Ra đến ngoài đường Bé mới bắt đầu thấy khó chịu, phải đi chậm bước lại vì
lá chuối khô gói bánh cứ lạo xạo chung quanh bụng, cái đĩa cứ đập vào
sườn và khó chịu nhất là cái chai lủng lẳng lúc thì va vào đùi bên trái, lúc
va đùi bên phải.
Khi đi qua cửa nhà cụ Huế Hai, cụ gọi giật lại:
"Chị Bé đi mua tôm đấy à? Mua cho tôi một mớ với."
Bé đi tạt vào, hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.