XÓM CẦU MỚI - Trang 75

cứ độ bốn giờ cô Mùi về nhà rồi là Bé đóng cửa hàng không có việc gì làm
nữa, muốn đi gặp Đỗi lúc nào cũng được, nhưng chưa một lần nào nhà có
tôm mà Bé dám đi.
Có một lần lâu không thấy Bé sang, Đỗi nhờ mẹ chở đò thay, đánh bạo ra
Xóm Cầu Mới thăm Bé. Cũng may sáng hôm ấy cô Mùi vào chơi trong ấp
cụ Án, chỉ có mình Bé ngồi hàng. Đỗi vào ngồi, lật bát nước chè rồi với cái
điếu cầy hút làm như một người khách thường. Nhìn chung quanh, chắc
chắn không có ai, Đỗi bảo Bé:
"Lâu ngày quá cho xem nào."
Ý ngầm của Đỗi là định nói lâu ngày nhớ quá muốn nhìn mắt Bé một tí cho
đỡ nhớ. Bé đưa mắt nhìn sang nhà trước cửa rồi khẽ lật khăn lên nhìn lại
Đỗi. Tuy là xem mắt nhưng hai người ngồi cách nhau một cái chõng và xa
nhau đến hai thước. Bàn chân Đỗi đã đặt lên bực cửa. Như thế một lúc lâu,
Đỗi nói:
"Thôi đủ rồi."
Câu ấy có thể muốn nói xem mắt đủ cẩn thận rồi nhưng cũng có thể muốn
nói "nhìn" thế đủ nhớ rồi. Bé nói:
"Ăn vài chiếc bánh cuốn nhân tôm. Bánh ngon lắm."
Đỗi cười nói to:
"Không có tiền."
Bé ngắt:
"Nói khẽ chứ."
Nhưng cả hai người đều không chú ý đến chỗ vô lý: tại sao phải nói khẽ.
Bé muốn lấy bánh mời Đỗi ăn nhưng không dám, vì lúc trước khi Mùi đi,
Bé đã đếm bánh xem còn bao nhiêu và bảo cho chủ biết. Bỗng nàng sực
nghĩ ra, khẽ bảo Đỗi:
"Cứ ăn đi, tôi có tiền đây."
Đỗi lấy làm lạ sao Bé không mời mình ăn lại nói là trả hộ?
"Thôi chịu thôi, với lại tôi sợ ăn tôm lắm rồi."
"Thế thì ăn bánh nhân thịt. Ngon lắm có cả cà cuống ở Hà Nội mới về."
Câu ấy Bé bắt chước lời cô chủ vẫn nói với khách hàng. Đỗi nói:
"Ừ thì ăn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.