XÓM CẦU MỚI - Trang 73

mên mến.
"Thích nhỉ, chỉ năm hôm?"
Bỗng Bé lặng người, nhấc một bên mép khăn nhìn Đỗi. Nàng vừa nhận ra
là chân Đỗi lại giẵm lên chân nàng. Nhưng lần này, Bé để yên không rụt
chân lại.
Ngày hôm sau Bé đến thì Đỗi đã để sẵn một gói lá giã ở thuyền. Chàng lại
bảo Bé ngồi xuống bên cạnh và nói:
"Cho tôi xem."
Bé ngoan ngoãn nhấc hai mép chiếc khăn lên để Đỗi xem mắt: nhưng Đỗi
"nhìn" chứ không xem vì hôm nay đã có gì khác hôm qua đâu mà phải
xem. Bé lại thấy chân Đỗi giẵm lên chân mình.
Cứ như thế luôn năm hôm mà mắt Bé vẫn không đỡ chút nào. Đỗi bảo Bé
cố chữa thêm năm hôm nữa. Bé chỉ thất vọng là mắt không khỏi, chứ chữa
thêm năm hôm hay mười hôm nữa Bé cũng không ngại. Bé đã bắt đầu thấy
thinh thích mỗi khi chân Đỗi đặt lên chân mình song nàng vẫn làm như mải
nghĩ về con mắt, không biết tới chỗ đó.
Mỗi lần đến là Bé ngồi ngay xuống cạnh Đỗi và không cần Đỗi bảo, nàng
đã nhấc chiếc khăn lên để hở mắt cho Đỗi xem. Nhưng bây giờ thì về phần
riêng Đỗi, Đỗi biết là mình không xem xét gì cả và về riêng phần Bé, Bé
cũng không phải giơ mắt Đỗi xem. Trong một lúc, hai người "nhìn lẫn
nhau". Hai người đường hoàng nhìn nhau ở nơi vắng mà không ai thẹn
ngượng cả.
Dần dần hai người sau khi "nhìn lẫn nhau" xong, cũng không nói đến đau
mắt và thuốc đau mắt nữa. Họ nói đến những chuyện xa gần đâu đâu, hay
có khi cũng không cần nói chuyện gì. Sau khi nhìn nhau và sau khi chân
Đỗi đã đặt lên chân Bé một lúc khá lâu thì Bé đứng dậy cầm gói lá giã,
chào Đỗi đi về. Đến hôm thứ mười, Đỗi mới hỏi Bé:
"À quên, đằng ấy tên gì?"
"Thế còn nhà bác tên gì?"
Mặc dầu Đỗi gọi Bé là "đằng ấy" ngay từ đầu mà Bé cũng chưa lần nào
dám gọi Đỗi là "đằng ấy". Hai người hỏi nhau thế nhưng cũng không nói
tên mình ra. Lúc Bé đứng dậy ra về, mặc dầu đã biết ngày hôm ấy là ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.