XÓM CẦU MỚI - Trang 74

thứ mười chàng cũng cứ bảo Bé:
"Mai lại đến."
Quả nhiên ngày hôm sau Bé lại đến. "Bé đến tức là Bé đã ưng mình" Đỗi
nghĩ thế và hôm ấy bạo dạn hơn mọi ngày. Bến đò vắng người vì giờ ấy
ngày nào cũng ít người qua lại. Cũng như mọi lần chàng xem mắt và để
chân lên chân Bé. Một lúc lâu sau, bỗng Bé tự nhiên quay mặt cúi nhìn
xuống nước sông; nàng vừa nhận thấy mấy ngón chân Đỗi ấn xuống chân
nàng rồi lại khẽ nhấc lên rồi lại ấn xuống, ấn rất nhẹ nhưng nàng cũng nhận
rõ. Nàng thấy cả người nóng ran, nóng từ đầu ngón chân nóng lên. Người
nàng phiêu phiêu và quả tim như ngừng đập. Bé lo sợ và đứng thẳng lên:
"Thôi tôi đi về, thuốc đâu?"
Đỗi cũng rụt mau chân lại, quả tim vẫn còn hồi hộp:
"Hôm nay quá mười ngày rồi."
Bé nói nhanh mắt vẫn nhìn xuống sông:
"Mai tôi không phải lại nữa."

*

Từ hôm ấy Bé không đến nữa. Cách những dăm ngày sau, nhà không tôm
lại không gặp ngày phiên chợ, Bé lại phải sang bến Trò, nàng thấy mình vui
sướng khi cắp rổ ra. Mới lờ mờ trông thấy Đỗi đằng xa, Bé đã vội nói ngay:
"Hôm nay tôi sang để mua tôm."
Đỗi cũng sung sướng nói to:
"Hôm nay tôi có nhiều tôm lắm."
Khi Bé đến bờ sông, Đỗi bảo:
"Xuống đây tôi xem mắt cho. Cách mấy hôm có khi đỡ đi chăng?"
Giọng chàng tự nhiên và thẳng thắn như lần đầu tiên và Bé cũng thấy việc
ấy rất tự nhiên: nàng ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Đỗi lật khăn lên cho
Đỗi xem mắt. Nhưng lần này Đỗi xem thật chứ không phải "nhìn" và Bé
ngạc nhiên không thấy Đỗi giẵm chân mình. Xem xong Đỗi nói:
"Đã đỡ được một tí."
Thế rồi cứ hôm nào có dịp mua tôm là Bé lại đến. Tuy ngày nào cũng vậy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.