XÓM CẦU MỚI - Trang 72

lá riêng của chàng.
Trước kia, Đỗi cũng đau mắt ròng rã đến sáu bảy tháng và đã chữa đủ mọi
thứ thuốc. Nhà nghèo lại tốn nhiều tiền mà mắt vẫn không khỏi, chàng ra
vườn sau gặp lá gì hái lá đó, đem về giã rồi đắp lên mắt:
"Một là khỏi hai là mù thì mù quách đi."
Hôm sau mắt chàng đỡ; chàng lại ra vườn hái đúng những lá ấy đem về
đắp, trong vòng năm hôm bệnh khỏi hẳn. Từ độ ấy, hễ gặp ai đau mắt
chàng lại đem thử thuốc và cũng có một vài người khỏi, chỉ trừ đối với
những người đau mắt hột thì thứ thuốc lá của chàng vô công hiệu; vì thế hễ
gặp ai đau, muốn thử thuốc lá của chàng, bất kể đàn bà con gái, việc đầu
tiên của Đỗi là vạch mắt, uốn mi xem. Còn đắp bằng những thứ lá gì thì
chàng giấu kín vì nghĩ nếu chữa khỏi nhiều người chàng sẽ lấy tiền.
Đỗi ngồi kể hết ra với Bé và cả cái hy vọng của chàng được trở nên một
ông lang chữa mắt.
"Giỏi hơn cả ông Lang Hàn nữa. Rồi chị xem. Bây giờ ngày nào nhà chị
cũng đến đây, tôi đắp lá chỉ năm hôm là khỏi. Khỏi thì thích biết bao,
không cần phải lúc nào cũng che khăn..."
Đỗi mỉm cười nhìn Bé rồi tiếp theo:
"Chẳng ai nhìn được mắt mình."
Đỗi thích chí tìm được câu có nghĩa ngầm: ai đây tức là chàng và mình đây
là tiếng thân yêu chàng gọi Bé.
Bé thì không chú ý đến chỗ đó, nàng hỏi:
"Ngày nào cũng đến đây? Sao nhà bác không bảo tôi hái lá gì, tôi ở nhà đắp
tiện hơn."
Đỗi đáp, tiếng tự nhiên nhỏ hẳn đi như là sợ có người nghe thấy:
"Đối với đằng ấy thì tôi cũng chẳng cần giấu nhưng sợ đằng ấy đi hái lá
người ta biết mất. Vậy thế này thì tiện, chiều nào cũng giờ này đến đây tôi
giã sẵn lá chỉ việc đem về đắp. Chiều nào cũng đến nhé!"
Bé hỏi lại:
"Chỉ năm hôm là khỏi?"
"Cái đó chị cứ tin ở tôi."
Bé sung sướng thầm cám ơn anh chàng bán tôm mà nàng cũng bắt đầu hơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.