XÓM CẦU MỚI - Trang 71

"Hừ, đau nặng. Đau từ bao giờ rồi?"
"Chẳng biết đau từ bao giờ!"
Đỗi mỉm cười:
"Đau mà không biết đau từ bao giờ. Rõ ngớ ngẩn."
Bé cũng mỉm cười:
"Nhà bác mắng tôi đấy à?"
"Thế nhà chị có ngớ ngẩn không?"
Tuy mới gặp có mấy phút mà hai người đã thấy như thân nhau từ lâu.
"Tôi không đùa nữa. Để tôi xem cho, đau lâu không khéo đau mắt hột."
Bé hốt hoảng:
"Đau mắt hột thì sao?"
"Đau mắt hột thì mù, chẳng sớm thì muộn, mà thuốc của tôi cũng chịu
không chữa được. Nào đưa mắt đây..."
Rồi Đỗi lật cả hai mi mắt trên của Bé lên xem: thấy không phải đau mắt
hột, chàng lại cho hai mi mắt xuống. Bé lo sợ, quả tim đập mạnh; Đỗi đã
buông tay ra rồi mà nàng vẫn còn ngửa mặt, mắt nhìn ngược lên trời và hai
làn môi hé mở, hồi hộp đợi. Bỗng Đỗi lặng người nhìn Bé; không phải
chàng thấy Bé đẹp nhưng chàng thấy cả người Bé toả ra một thứ gì nồng
nàn, hơi là lạ mà chàng ưa thích, thấy hợp với mình lắm. Chàng để mặt
mình sát gần thêm mặt Bé, ngây ngất về mùi tóc, mùi da thịt và nhất là về
hơi ấm ở cổ, ở vú nàng đưa nhẹ lên có vẻ thân yêu ngay. Đỗi khẽ đưa bàn
chân mình giẵm lên chân Bé, nhưng lần này không phải vô tình. Chàng lại
giơ hai bàn tay lên để ngón tay vào mắt mà chỉ cốt cho lòng bàn tay được
áp vào hai má mịn màng và nóng của nàng.
"Không phải đau mắt hột, may quá."
Rồi chàng bỏ tay ra, sợ để lâu Bé sinh nghi.
Bé vui mừng nhắc lại câu của Đỗi:
"May quá nhỉ."
Đỗi nói:
"Đau mắt này thì tôi chữa được."
Nhưng giọng Đỗi đã mất vẻ tự nhiên lúc đầu. Thực tình mới trông thấy Bé,
chàng chỉ nghĩ đến một người đau mắt mà chàng muốn thử cái môn thuốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.