XÓM CẦU MỚI - Trang 96

Hai bà cụ Huế vì ở Kinh Đô nên thường tấm tắc:
"Trắng hơn cả bà Hoàng Hậu."
Chỉ có cậu Ấm Hải là hay ra phố luôn hoặc đi chơi hay đi bắn chim nên ai
cũng thấy cậu tầm thường, không có gì đặc biệt hơn người. Cũng vì thế nên
Hải thấy mình tự do, đi đâu không ai chú ý, không như vợ chàng mỗi lần ra
phố về lại than phiền:
"Họ cứ nhìn tròng trọc vào mình như nhìn một con vật lạ."
Có lần Hải bảo vợ:
"Thì tại em là một con vật lạ thật. Ai bảo lại ăn mặc sang thế kia."
"Thì chỉ có mỗi một bộ áo, không mặc nó thì mặc áo cánh ra phố à?"
"Thế tại làm sao da lại trắng thế?"
"Giời sinh ra, làm thế nào?"
"Thế tại sao mắt Duyên lại đẹp thế, má Duyên lại hồng thế, môi duyên lại
tươi thế?"
Thế là Hải kéo vợ vào lòng, hôn luôn mấy cái:
"Mình ăn mặc thế này hôn mình tưởng như là hôm mới cưới nhau. Sao
mình không mặc luôn?"
"Mặc luôn thì rách."
Bỗng Duyên đẩy chồng ra:
"Cái áo gần mười năm, ôm chặt lấy người ta rách tung cả ra rồi."
Hai vợ chồng cùng cười rồi lại ôm chặt lấy nhau hơn trước và sung sướng.
Hôm ấy Duyên phải ngồi cả buổi chiều mạng lại chỗ bục ở vai. Nàng sung
sướng nghĩ đến tình vợ chồng yêu nhau cứ mỗi ngày một tăng. Tuy nhà bắt
đầu sa sút, không có nhiều tiền để sắm sửa thêm, nhưng tiền riêng của nàng
vẫn còn một ít và đồ tư trang của nàng vẫn còn nguyên, nếu tằn tiện thì
cũng không phải tiêu đến nó. Hai đứa con nàng còn nhỏ, chưa phải đi học
nên cũng không mấy tốn kém. Hoạ chăng tốn tiền nhất là những hôm Hải
đi Hà Nội mua đạn:
"Mua đạn để toàn bắn những cò là cò."
Hải hay bắn cò vì cò dễ bắn trúng và lúc nào muốn bắn cũng có sẵn cò,
không phải đi xa tìm kiếm.
Tuy là tốn tiền mà chỉ được ăn thịt cò, ăn nhiều đến nỗi bây giờ nuốt không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.