Robert van Gulik
Xử án trong tu viện
Dịch giả: Giang Tân
Chương VII
CUỘC ĐỐI THOẠI GIỮA DỊCH NHÂN TIẾT VÀ ĐẠO SĨ TUYÊN
MINH
Có người dẫn đường, Dịch Nhân Tiết trở lại con đường quen thuộc.
Đến phía trên gian giữa của ngôi tu viện, cả hai quay lưng lại nhìn hành
lang đưa đến căn phòng chứa vật liệu rồi cả hai lần theo một con đường
thẳng được thắp sáng bằng một ngọn đèn có bao ngoài bằng giấy đã rách.
Bước lên cao, vị phán quan cảm thấy chóng mặt.
Đột nhiên, Dịch Nhân Tiết quay lại thì bắt gặp một bóng đen, đó là một
người đàn ông mặc áo màu xám. Người này bước mau vào hành lang và
biến mất.
Hai người lại bước đi. Vị phán quan hỏi chú tiểu:
- Các tu sĩ thường hay dùng hành lang đó không?
- Bẩm quan lớn. Các tu sĩ không dùng hành lang đó. Vì không muốn quan
lớn phải đi dưới mưa nên con phải mượn con đường này. Những người
khác khi có việc cần qua tháp ở phía tây thì họ leo lên một cầu thang con ốc
ở ngay gần cửa đối diện với nhà ăn.
Lúc hai người đến căn phòng vuông ở cánh phía tây. Dịch Nhân Tiết ra
lệnh ngưng lại và từ đây vị phán quan nhắm hướng.
Dịch Nhân Tiết chỉ về phía một cánh cửa và hỏi:
- Vậy cánh cửa này mở ra phòng nào?
- Bẩm quan lớn. Cánh cửa đó dẫn tới “hành lang kinh hoàng”. Hành lang
đó chiếm hết cánh trái sân chánh, nhưng tất cả các chú tiểu không được
phép vào hành lang đó.
Dịch Nhân Tiết biết rằng tất cả các ngôi thiền viện tương đối lớn đều có
một hành lang dành chứa những bức chạm trổ diễn tả theo lối vẽ tả thực về
các hình phạt mà những người có tội phải chịu đựng lúc bị đày xuống
“mười hoả ngục”.