YÊU - Trang 177

lõm bõm và ca mỗi khi có chuyện...
bực mình. Đó là bài “Giọt mưa thu” của Đặng Thế Phong...
Tuyế nói rồi, cất tiếng ca. Hoặc vì Tuyết đã nói mấy câu mở đầu đả động
đến cha, làm mọi người chưa nghe Tuyết ca, mà đã xúc động, hoặc vì Tuyết
đang lúc nhớ cha, cho nên giọng ca dễ trở thành xa vắng, nên Tuyết chưa
chấm dứt bài ca, mà tất cả đều mủi lòng không ai dám nhìn ai. Mẹ Tuyết đã
hai ba lần định lên tiếng bão Tuyết đừng ca nữa, nhưng bà thấy mắc nghẹn
nơi cổ họng và bà biết mình cất tiếng nói thì sẽ òa lên khóc. Cho nên bà vẫn
ngồi yên, nhìn ra đường mặc cho tiếng ca của Tuyết đưa bà tới nơi Thúc
yên nghỉ, quấn quít bên mồ của Thúc...
Bà mường tượng như hồn Thúc hiện về, đang lắng nghe tiếng nức nở trong
“mưa rơi” của Tuyết và chưa bao giờ Hòa cảm thấy tâm hồn hoang vắng
như trong giây phút đó, bà chỉ muốn buông xuôi hai tay, tim hết đập, yên
nghỉ giấc ngàn thu, chết như tất cả mọi người phải chết...
...
Tiếng ca vừa dứt, Tuyết còn đủ can đảm nở một nụ cười rất trẻ trên khuôn
mặt đầy nước mắt của nàng, hỏi Tuấn:
- Thế nào? Liệu em ca có “réussir” không anh?
Tuấn vốn là đứa dễ bốc cháy. Nghe Tuyết ca, Tuấn thấy rạt rào, bấn loạn
trong lòng, chỉ muốn hôn lên khuôn mặt đầm đìa lệ của Tuyết để tỏ lòng
ngưỡng mộ:
- Tôi tưởng trái đất đã tan vỡ trong tiếng nức nở của cộ..
Ghê gớm quá! Tôi cũng muốn chết như bác cho rồi...
Tuyết quay về phía mẹ:
- Đấy mẹ coi, anh Tuấn là người sành nghe, biết thưởng thức mà còn phải
khen con! Vậy mẹ cho con đi ca, vũ kiếm tiền mẹ nhé?
Bà Hòa từ chối một cách yếu ớt:
- Mẹ sợ lắm! Mà liệu gia đình đâu có túng quẫn! Một mình chị Huyền con
đi làm là đủ...
Tuyết hăng hái:
- Nhưng mẹ sợ cái gì, thưa mẹ? Mẹ sợ con hư hỏng hay sao?
Tuyết nói khôn ngoan như một bà cụ, khiến bà Hòa thấy đỡ lo, thương nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.