YÊU - Trang 266

trừng hỏi chồng:
- Anh nghĩ đến Diễm hả?...
Diễm nằm trên cái ghế “xích đu”, trong khi Thoại đi đi , lại lại quanh
phòng. Từ hơn một tuần lễ nay, theo lời đề nghị của Thoại, Diễm đã rời
bệnh viện công, tới diều trị tại dưỡng đường tư của Thoại, vì Thoại vừa là
bạn của Thúc, Hòa, vừa là một bác sĩ chuyện nghiệp về tâm phân học. Bà
Hòa thấy Thoại ngỏ ý muốn lãnh Diễm về, chăm nom cho Diễm thì bà yên
tâm.
Mà quả thế, từ khi được Thoại điều trị, bệnh trạng Diễm thuyên giảm trông
thấy...
Bề ngoài, Diễm không khác gì một người đã bình phục. Cử chỉ, lời nói của
Diễm vẫn dịu dàng, tế nhị như thời còn lành mạnh; nhưng thỉnh thoảng
Diễm vẫn có những câu hỏi ngớ ngẩn, và ký ức Diễm có những lỗ hổng
không sao giải thích được. Thậm chí Diễm quên cả số nhà của gia đình
Diễm, quên cả tên người đày tớ gái đã giúp việc nhà hàng năm trong nhà
mình.
...
Nhìn giường mặt trắng xanh, với đôi mắt đen, to, có quần thâm của Diễm,
và thấy Diễm mỉm cười vớ vẩn, Thoại không muốn cho Diễm nghĩ ngợi lôi
thôi, bèn hỏi:
- Cháu nghĩ gì mà cười vậy?... Cháu kể chuyện cho bác nghe đi.
Diễm lắc đầu:
- Cháu chả có chuyện gì cả...
Bác kể chuyêä cho cháu thì hơn...
Cháu chỉ muốn nghe người khác kể chuyện, chứ cháu không muốn tự mình
kể...
- Vậy cháu muốn nghe chuyện gì?
- Bất cứ chuyện gì! Bác cho cháu nghe chuyện của bác...
Thoại cười:
- Chuyện của bác thì không có gì đặc biệt...
Bác định kể chuyện tâm tình của bác, cháu có muốn nghe không?...
Để gây không khí thân mật, thuận tiện cho việc cởi mở những ẩn tình mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.