YÊU ANH TỚI TẬN MẶT TRĂNG VÀ-.QUAY TRỞ LẠI - Trang 448

Chiếc xe rẽ vào phố Nevis và dừng lại trước cửa nhà Roo. Bây

giờ là 10 rưỡi, mặt trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên bầu trời nơi
cuối con đường. Đêm nay trời đầy sao. Roo bước lên vệ đường,
cảm ơn tài xế và nhìn anh ta lái xe đi. Ellie có nhà không nhỉ? Cô
ấy còn thức không? Đèn phòng khách nhà Ellie vẫn bật nhưng hai
mươi phút trước Roo đã gửi tin nhắn nói mình đang trên đường về
mà không thấy hồi âm.

Cảm giác cô đơn rợn ngợp lại tràn về; nó giống như bị bọc trong

tấm chăn bằng nhung đèn nhồi lông vũ vậy. Roo lấy điện thoại ra,
định gọi Ellie rồi lại dừng lại khi thấy có người di chuyển ở cửa sổ.
Tấm rèm được kéo ra và Ellie xuất hiện. Nàng vẫy tay, mở tung
cửa sổ và vươn người ra.

“Này, tôi biết cô! Cô chính là người sáng tác bài hát trên ti vi mà

tôi vừa xem hồi tối.”

Roo thấy dễ chịu. Làm sao cô có thể sống qua nổi mấy tháng vừa

rồi mà không có Ellie? Cứ nghĩ nếu hôm đó cô không để quên chìa
khóa trong ổ, thì hai người đã phong bao giờ gặp nhau. Rất nhiều
người trong những thành phố lớn sống đối diện nhau bao nhiêu
năm ma chẳng bao giờ chào nhau đến một tiếng.

Thế rồi, nếu không phải nhờ Ellie, thì cô cũng chẳng bao giờ gặp

Todd. Giờ thì chẳng quan trọng nữa. Đừng nghĩ về Todd nữa.

Roo che mắt để tránh ánh đèn đường. “Tớ trả lời phỏng vấn thế

nào?”

“Tuyệt lắm. Nhưng có một điều.” Ellie tựa khuỷu tay lên bục

cửa sổ. “Tại sao bây giờ không phải là lúc cậu cảm thấy hạnh phúc
nhất?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.