YÊU CON MA - Trang 33

H’ Nhiêu đâu nữa. Duy vội chạy đến giường nằm thì cũng vừa lúc cánh cửa
phòng mở bật ra. Bà Lâm nhìn Duy rồi nhìn ra cánh cửa sổ đang mở tỏ vẻ
nghi ngờ.
- Sao con không đóng cửa?
- Để cho mát mẹ ạ!
- Trời lạnh thế này mà mát gì!
- Con thích ngắm trăng.
- Trăng ma trăng quỷ chứ trăng gì! Đừng có để thêm bệnh nữa mà gây tội
tình cho mẹ khổ lắm con ạ!
Bà Lâm vừa nói vừa đến đóng cửa sổ lại. Duy nhớm bước định đi ra cửa thì
bà Lâm ngăn lại.
- Cho con ra ngoài một chút! – Duy nói.
- Con đi đâu?
- Đi tiểu!
- Trong phòng đã có đủ. Không cần phải ra ngoài cho trúng gió.
Bà Lâm đi nhanh ra khỏi phòng và đóng cửa cài then lại. Duy tức quá thốt
lên:
- Mẹ ác lắm!
Bà Lâm nói vọng vào:
- Mẹ ác cũng được. Sau này con sẽ hiểu mẹ. Bây giờ con bệnh rồi, chẳng
biết gì đâu.
Duy nhào xuống giường úp mặt vào gối bực bội như muốn khóc. Nhưng
chỉ được một lúc, Duy bật dậy đến mở hé cửa sổ nhìn ra ngoài. Thì ra bên
ngoài, bà Lâm và ông ngoại đang rảo quanh như muốn tìm một điều gì.
Duy thất vọng trở lại giường nằm mà lòng dạ cứ nôn nao. Chợt Duy thấy
vách tường phía sau lưng nhà hở từ vách lên đòn tay đỡ mái tôn rộng
khoảng chừng 30 đến 40 phân. Duy bật dậy mở hé cưa sổ nhìn ra ngoài.
Thấy mẹ và ông ngoại đã đi ngủ, Duy trèo nhè nhẹ lên vách chui ra ngoài
mà chẳng ai hay biết.
Duy vừa đi vừa chạy về hướng con suối với hy vọng gặp được H’ Nhiêu
trước khi trời sáng. Khi xuống đến con suối thì cảnh vật tĩnh mịch một cách
lạnh lùng chỉ còn nghe tiếng róc rách của con nước và một vài tiếng sột

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.