YÊU LÀ THẾ - Trang 221

Tôi vì các nhà khoa học hiểu cho ngành nghiên cứu, không biết "nhân

tình lương bạc" mà cảm thấy bi ai, nhưng hơn nữa là, tôi thấy xót xa cho
mảnh chiến trường tranh danh đoạt lợi của kẻ tiểu nhân kia.

Tôi khéo léo hỏi dò OSS: Nâng đỡ một kẻ tiểu nhân không có tiết tháo

như vậy, có hội hận không?

Họ chỉ mỉm cười, không nói.

Tôi biết họ rất ân hận, nhưng họ hối hận không phải vì thanh danh địa

vị bị cướp đi, mà hối hận vì một nửa đề tài hắn cướp đi không thể tiếp tục
được nữa. . .

Đối với tương lai của tôi, OSS từng rất thành thật mà nói cho tôi biết:

"Tổ đề tài hiện giờ không thể so với ngày trước được, công việc của chúng
tôi rất mệt, áp lực rất lớn, đãi ngộ lại không lớn bằng lúc trước, tương lai
mở rộng trong thời gian tới là rất mong manh, nếu cô không muốn ở lại, tôi
có thể giới thiệu cô đi các trường đại học, công việc bên kia thoải mái hơn
chút."

Tôi kiên định nói cho họ biết: "Tôi muốn ở lại."

Tôi đọc sách hai mươi mấy năm, không muốn nửa đời sau mình sống

an nhàn, mà muốn nửa đời sau mình làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa.

** Action 3:

Sau khi làm việc, tôi tiếp tục làm công việc sửa chữa phục hồi của

mình, mỗi ngày ở trong phòng thí nghiệm chiến đấu tới cùng với kết quả
thí nghiệm.

Phiền Nhân bỏ quên đề tài ban đầu, ngược lại nghiên cứu vật liệu phi

tinh thể mới nào đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.