YÊU LÀ THẾ - Trang 224

Cúp điện thoại, không đợi hắn mở lời, tôi nói trước: "Nhớ phải về nhà

trước mười hai giờ, nếu không... anh sẽ phải lừa gạt mà chạy khập khiễng
về như Lọ Lem."

"Lọ Lem lừa cũng lừa được hoàng tử, anh không bị lừa như vậy đâu."

Tôi nghiêm túc nói với hắn: "Ban đêm trời tối, Lọ Lẹm dễ nhìn

nhầm!"

Hắn cười cười sờ sờ đầu tôi, "Chỉ có người phụ nữ ngốc như em mới

có thể nhìn nhầm. . . "

** Action 5:

Một năm sau, Phiền Nhân lại đi cục khoa học kỹ thuật tạm giữ chức,

hắn ngoài trừ đi công tác, xã giao, còn phải đi đi về về giữa hai thành phố.

Thế nhưng, bất luận hắn mệt mỏi bận rộn đến đâu, chỉ cần hắn có chút

thời gian rãnh nhất định cuối tuần sẽ quay về giúp tôi.

Tôi thích mặt trời lặn ở sân bay, ánh nắng chiều màu đỏ thẫm ánh đỏ

cả một khoảng trời, máy bay lướt từ trên không trung cao mờ mịt dần đáp
xuống, giống như một con chim mệt mỏi quay về tổ.

Hoàng hôn buông xuống, tôi cho xe dừng vào bãi, đi chừng mười lăm

phút đến cửa máy bay chờ hắn.

Hắn đang ở cửa máy bay nhìn thấy tôi, rất kinh ngạc: "Anh không nói

cho em biết anh đem xe đến cửa máy bay chờ anh, anh ra cửa là có thể lên
xe, chúng ta không cần đi đến bãi đỗ xe ngầm xa như vậy."

Tôi nắm tay hắn dắt đi, cười đáp lời hắn: "Bời vì em nhớ anh, em

muốn nắm tay anh đi một lát, cùng anh tản bộ, tâm sự một lúc."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.