YÊU LÀ THẾ - Trang 61

Tôi ngửa đầu nhìn giường Trác Trác, đã không có ai, đoán chừng hôm

nay thi xong cô ấy đã về thẳng nhà. Nhà cô ấy chính là thị trấn T, về nhà vô
cùng thuận tiện.

Tôi tiếc nuối nói cho hắn biết: "Cô ấy không có ở đây."

Tôi đang định cúp điện thoại, đầu dây bên kia đột nhiên hỏi: "Cô là

Bình Tâm sao?"

"À, phải, cậu là?" Thực ra tôi đã nhận ra đó là bạn học tiểu Trình từ

câu nói đầu tiên chỉ là muốn xác nhận lại một chút.

"Tôi là Trình Trạch."

"Ồ!" Tôi ngầm đồng ý với hắn, cho nên chờ hắn nói tiếp.

"Có thể phiền cô bận rộn một chút không?"

"Gấp cái gì?"

"Tôi chơi đánh bài với mấy người anh em trong phòng bị thua, hình

phạt là gọi điện đến phòng ngủ của nữ sinh, hẹn một bạn nữ đi xem phim."

Tôi nhờ ánh trăng nhìn rõ đồng hồ, lờ mờ nhìn thấy đã quá mười một

giờ, bọn con trai này cũng quá Sở Khanh rồi.

"Nếu tôi không đến hẹn thì làm thế nào?" Tôi hỏi.

"Vậy thì lần lượt gọi hết phòng ngủ, cho đến khi gặp được người có

tấm lòng tốt bụng, hẹn được với nữ sinh mới thôi."

Những lời này tôi nghe sao lòng lại thấy khó chịu như vậy chứ?

Giống như nếu như tôi từ chối chính là tôi là người có tấm lòng không

tốt bụng lương thiện vậy, không giúp đỡ nữ sinh khác. Hắn có thể khinh bỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.