YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 102

xe đi, thế thôi. Rồi... tôi ngồi trong đồn cảnh sát. Tôi đã la hét ầm ĩ và làm
náo loạn ở đó. À, tôi nhớ ra rồi. Một ông cảnh sát khoảng ngoài năm mươi
tuổi có dáng người hơi thấp đã nói với tôi: “Con gái mà nửa đêm đi uống
rượu say... cái loại này phải đem đi bắn chết ngay mới đúng”. Và tôi cũng
đã to tiếng lại: “Ông vừa nói cái gì? Dù tôi là kẻ phạm pháp nhưng nói cho
ông biết tôi cũng là một người có nhân cách tử tế đấy nhé. Bắn chết tôi á?
Đây là câu nói phát ra từ miệng của cảnh sát nước Đại Hàn dân quốc? Đây!
Có giỏi thì bắn đi, giết đi!”. Rồi từ lúc đó trở đi tôi bắt đầu la hét cũng như
làm loạn cả đồn cảnh sát. Sau đó hình như tôi đã gọi điện cho anh Hai và
chỉ một lát sau anh đã có mặt ngay. Khi anh đến tôi còn ngô nghê hỏi thêm
một câu: “Ơ, anh Hai, làm sao anh biết em ở đây mà đến tìm em thế?”. Tôi
nhớ mấy ông cảnh sát vừa chậc lưỡi vừa thì thầm với nhau ở một góc khuất
xa nơi chỗ anh Hai đang đứng: “Hình như con bé kia bị điên hay thần kinh
nó có vấn đề thì phải!” Anh Hai lúc đó không nghe thấy gì nhưng tôi thì đã
nghe rõ mồn một. Đúng là khó chịu không thể tả nổi. Nhưng nghĩ lại thì...
tự tôi cũng không hiểu nổi những hành động của tôi lúc đó. Dù tôi vốn là
đứa thích gây sự và làm ầm ĩ mọi chuyện, nhưng lúc đó trước mặt toàn
những người xa lạ... lại còn uống rượu say và la hét om sòm trong đồn cảnh
sát. Ôi tự dưng tôi cảm thấy xấu hổ quá, chắc sau này tôi sẽ chẳng dám thò
mặt đến khu I-Tae Won.

Hình như lúc ấy là khoảng nửa đêm. Tôi đã khóc thì phải... tôi nhớ lúc

ngồi trong xe ô tô, tôi đã nghe thấy có tiếng con gái khóc. Trong xe lúc ấy
chỉ có tôi và anh Hai, anh, tất nhiên anh không phải là con gái... vậy thì suy
ra tiếng khóc ấy chắc chắn là của tôi. Không hiểu việc tôi khóc có liên quan
gì đến câu nói trước đây của cậu tôi không nhỉ? Nhưng có lẽ chính nước
mắt đã làm tôi tỉnh rượu và tôi với anh Hai bắt đầu tranh cãi gì đó với nhau.
Lúc đầu là những câu chuyện không đầu không cuối, rồi đến chuyện những
người tù trong vòng sáu tháng không có lấy một nghìn won để mua đồ sinh
hoạt cá nhân trong tù, tôi nhớ hình như tôi còn nói mấy câu đại loại như tôi
sắp phát điên lên mất, sắp không chịu nổi nữa rồi. Đúng rồi, chính xác là:
“Em sắp phát điên vì mấy người tử tù ấy, anh hãy giúp em với. Em đến chết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.