YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 159

mắng em. Thậm chí tôi còn dùng chân đá mạnh vào người em nữa. Eun Soo
vừa khóc to hơn vừa nói: “Em sẽ không khóc nữa, em biết rồi, em sẽ không
khóc nữa đâu”.

Tôi đánh em xong, bỏ ra ngoài đứng một mình. Rồi tôi đi uống rượu với

mấy đứa lang thang bụi đời khác mà tôi từng gặp vài lần ở gần ngõ chợ.
Tối hôm đó tôi không quay trở về với Eun Soo. Tự dưng tôi muốn đánh
nhau với tất cả mọi người xung quanh, với cả hai mẹ con đứa bé đang cầm
tay nhau đi dạo trên đường, với cả những người đang vội vã đi làm về kia
hay với cả với mấy đứa học sinh mặc đồng phục đi ngang qua chỗ tôi nữa...
Tôi muốn đánh nhau với tất cả bọn họ. Muốn đánh nhau với tất cả những
người đang có khuôn mặt trông thật hạnh phúc và mãn nguyện kia. Cuối
cùng tôi đã gây sự và đánh nhau với một anh chàng đang đi cùng bạn gái.
Tôi hỏi anh ta: “Sao mày lại nhìn đểu tao thế hả?”. Sau đó chạy đến đấm
thẳng vào mặt anh ta. Kết cục tôi lại bị lôi đến đồn cảnh sát, tôi bị giam ở
đó mấy hôm rồi mới được thả về. Chú Mặt Đen tức giận vì tôi bỏ đi mấy
hôm mà không có tin tức gì nên quay sang chửi mắng và đánh Eun Soo, rồi
chú ấy đuổi cả hai anh em tôi ra đường. “Mẹ kiếp, ông đuổi tôi đi chẳng lẽ
tôi không dám đi à” - tôi nghĩ thầm và kéo tay Eun Soo bỏ đi. Trong mấy
ngày không có tôi ở bên, Eun Soo đã bị người ta bỏ đói cũng như bị đánh
đập thậm tệ nên khuôn mặt em quắt lại nhỏ thó. Nhìn em như vậy tim tôi
bỗng đau thắt. Tôi có linh cảm chú Mặt Đen đã giả vờ tỏ ra tức giận để lấy
lí do đuổi anh em tôi đi, chứ thật sự chú ấy có một dự cảm chẳng lành về
Eun Soo, nên mới nằng nặc đuổi chúng tôi đi như thế. Tôi cõng Eun Soo
trên lưng và chầm chậm bước đi. Hôm ấy là một ngày mùa xuân. Chính xác
là một đêm đầy ắp mùi hương hoa thơm ngát. Vì đang là mùa xuân và trời
cũng ấm hơn trước rất nhiều nên tôi nghĩ chắc chỉ cần trải mấy tờ báo cũ
ra cạnh ga tàu điện ngầm là hai anh em tôi sẽ được một đêm yên giấc. Eun
Soo nằm cạnh tôi và nắm lấy tay tôi giống như hồi bé chúng tôi nằm ở nhà
đắp chăn ấm ngủ chung với nhau, rồi em thủ thỉ: “Anh à, anh về rồi à, tốt
quá!”. Sau đó Eun Soo lại bảo: “Anh ơi, anh hát Quốc ca cho em nghe đi,
như vậy em sẽ cảm thấy bớt lạnh hơn...”. Nhưng tôi bảo: “Thôi, ngủ đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.