YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 53

của anh. Rồi sau khi anh rời đi, tôi đã đưa cô ra ga tàu điện ngầm và sau đó
quyết định rẽ vào trung tâm thành phố mua sắm mấy thứ cần thiết dùng cho
lễ Giáng sinh năm nay. Lúc lái ô tô vào bãi đỗ xe của cửa hàng bách hóa, tự
dưng tôi nghĩ đến hình ảnh đôi tay bị còng của anh ta - hình ảnh ấy xuất
hiện một cách đột ngột giống như kiểu tôi đã uống một thứ thuốc gì đó vào
buổi sáng nhưng đến tận tối nó mới phát huy tác dụng. Bãi đỗ xe có vẻ hơi
lành lạnh nên theo phản xạ tự nhiên tôi vội lục tìm đôi găng tay ở trong cái
túi đang đeo trên vai. Tôi lại nghĩ đến khuôn mặt của anh ta với đôi tai đỏ
sẫm do bị lạnh, rồi cả những vết lằn đỏ nơi cổ tay do đeo còng quá lâu, cả
đôi môi khô nứt nẻ mà mỗi khi anh định mở miệng ra nói gì đó thì anh đã
phải cố mím môi lại mới nói được. Khi anh nói bản thân mình không còn ý
chí và cũng chẳng có hi vọng sống gì nữa, thì hông hiểu sao đến cả sự bất
an trong giọng nói của anh cũng đem đến cho tôi một cảm giác gì đó hết
sức gần gũi. Chính xác là những câu nói kiểu ấy hình như từ lâu đã vô cùng
trở nên quen thuộc đối với tôi. Vì sao à? Vì đó chính là những câu nói mà
tôi đã từng nói với tất cả mọi người trong gia đình mình. Chính tôi đã hét
ầm ĩ vào tai tất cả bọn họ mấy câu tương tự như: Mặc tôi, mặc kệ tôi, cứ để
yên cho tôi chết đi.

Cửa hàng bách hóa hôm nay đông nghịt người. Già trẻ trai gái với đủ mọi

lứa tuổi tầng lớp, trên tay ai ai cũng nặng trĩu những gói hàng, và họ như
đang vội vã chất những món đồ mình vừa mua được lên xe để còn nhanh
chóng ra về. Đúng là Giáng sinh đang đến rất gần. “Khi con tự căm ghét
chính bản thân mình thì Chúa sẽ đến bên con. Chúa sẽ bảo con hãy yêu
thương chính bản thân mình, sẽ cho con biết con là người được quý trọng
như thế nào...” Tôi nhớ lại những câu nói nghe như năn nỉ của cô Mônica.
Tôi nuốt ực một ngụm nước bọt trong miệng. Dường như tôi không muốn
công nhận rằng đối tượng phải nghe câu nói đó không phải chỉ có một mình
anh ta. Nếu lúc này cô có mặt ở đây - ở trong cái khu bách hóa này, không
chừng cô sẽ bảo: “Không phải Chúa đến đây để bảo cháu đi tiêu tiền cũng
như đi mua sắm như thế này đâu nhá”. Tự dưng tôi nghĩ đến việc ngày bé
tôi đã chăm chỉ đi nhà thờ. Lúc đó tôi là một cô bé vô cùng ngoan hiền và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.